CON RỂ LÀ THẦN Y

“Hoàn toàn chính xác, tôi rất hiểu rõ sự chênh lệch giữa anh và chồng tôi!”

Giang Ngưng đột nhiên đứng dậy, nhìn vẻ mặt đắc ý của Lôi Anh, lạnh lùng nói: “Anh với anh ấy quả thực là tồn tại một trên trời, một dưới đất, không gì có thể so tính!”

Lôi Anh nghe vậy, vẻ mặt vẫn đắc ý như cũ cười lên, còn cho rằng Giang Ngưng là đang khen ngợi bản thân anh ta, mà không biết rằng điều Giang Ngưng bây giờ không chịu đựng được nhất chính là những lời người khác nói xấu Lâm Thần.

“Viện trưởng Lôi, tôi ăn no rồi, cảm ơn đã chiêu đãi!”

Nhìn vẻ mặt không có vấn đề gì của Lâm Thần, tâm tình Giang Ngưng có chút không tốt, cũng có chút tủi thân, cảm thấy bản thân đang thay anh ra mặt hình như là uổng phí sức lực vậy, cho nên trong lòng rất khó chịu. Cô chào hỏi với Lôi Thành rồi cứ như vậy chạy ra ngoài.

Thấy thế, Lâm Thần có chút vô tội mà sờ sờ cái mũi, trong lòng nghĩ bản thân đây không phải là vừa trở về thì cho cô ra mặt hay sao, sao lại giống như là bản thân đã làm sai chuyện gì đó vậy.

Lại quên nói, lúc ăn cơm Lâm Thần phải bỏ khẩu trang xuống, dù sao thì bây giờ cũng không có phát sóng trực tiếp nữa, Lôi Thành- một nhánh bên của nhà họ Lôi cũng không có khả năng nhận ra Lâm Thần, cho nên Lâm Thần không đeo khẩu trang cũng không có vấn đề gì.

Lúc này anh lạnh lùng liếc nhìn Lôi Anh một cái, sau đó xoay người chạy ra ngoài đuổi theo Giang Ngưng. Bỏ lại phía sau là Lôi Thành và ba người của đài tỉnh với vẻ mặt ngơ ngác, chỉ có một mình Lôi Anh là trợn tròn mắt ngạc nhiên đồng thời lại có chút vui mừng, cứng đầu cứng cổ mà, vậy mà lại có thể bắt đầu ảo tưởng rằng Giang Ngưng là vì thẹn thùng nên mới chạy ra ngoài!



“Giang Ngưng, Giang Ngưng!”

Lâm Thần đuổi theo Giang Ngưng suốt quãng đường từ nhà ăn nhân viên đến khu vườn nơi Bệnh viện Đệ Nhất chuyên đào tạo phục hồi chức năng cho bệnh nhân đi dạo. Người ở chỗ này không ít, có y tá, cũng có cả những bệnh nhân đang tập luyện phục hồi chức năng, Lâm Thần cũng phải tìm nữa ngày trời mới phát hiện được bóng dáng của Giang Ngưng.

Vừa rồi khi chạy ra ngoài, lúc đi ngang qua bàn ăn nhân viên đồng hành của bệnh viện Đức Khang đó đã gây ra không ít xôn xao, Lâm Trạch vốn còn muốn đi theo, nhưng lại bị ánh mắt của Lâm Thần trừng lại. Mãi cho đến khi trở lại chỗ ngồi, Lâm Trạch vẫn hồi tưởng đến ánh mắt đáng sợ đột ngột bùng nổ của Lâm Thần lúc nãy, điều này đủ để anh ta gặp ác mộng trong vài ngày sau khi trở về nhà.

Nhưng đây đều là chuyện sau này, trước mắt Lâm Thần không dễ dàng gì đuổi theo Giang Ngưng đang ở trên bãi cỏ của khu vườn hoa, hai tay chống đầu gối thở hổn hển. Anh tiến lên phía trước, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng của Giang Ngưng, trong ánh mắt chứa đầy sự đau lòng.

Lâm Thần đứng ở sau lưng Giang Ngưng có chút nhức đầu hỏi: “Giang Ngưng, anh hiểu tâm ý của em, nhưng có vài chuyện anh cũng không hy vọng em bị dính vào. Chuyện này đối với em mà nói không phải là chuyện tốt đẹp gì, hơn nữa còn rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể uy hϊếp đến sự an toàn của người thân em!”

Phải nói Lâm Thần chính là một đầu não cây du sao? Vậy khẳng định là không phải rồi, với chỉ số thông minh và EQ của Lâm Thần làm sao có thể không nhìn ra được Giang Ngưng đối với chính mình đã lâu ngày nảy sinh tình cảm rồi. Có lẽ là vì ở riêng một mình mới bình tĩnh được một chút, giữa hai bên đều ý thức được tầm quan trọng của việc đối phó mà.

Nhưng chung quy thời điểm không đúng rồi, nếu như là trước đây, Lâm Thần có thể sẽ vì sự chân thành của Giang Ngưng mà rất vui mừng, nhưng bây giờ so với việc vui mừng anh lại càng thêm lo lắng rằng liệu kế hoạch báo thù của mình có thể sẽ liên lụy đến Giang Ngưng hay không.

Phải biết rằng những nhóm thù địch kia mà Lâm Thần sắp sửa đối mặt là rất hung ác tàn độc, bọn họ làm việc là đã rất không có giới hạn nào đáng tin rồi, động một tí là liên lụy đến người nhà, bạn bè. Cho nên Lâm Thần không muốn Giang Ngưng thân cận với bản thân quá mức, đây cũng là lý do vì sao trước đây anh sẽ biểu hiện với Giang Ngưng lạnh nhạt như vậy.

Cũng may vừa rồi Giang Ngưng cũng có thể đủ khống chế được cảm xúc của bản thân, điều này khiến Lâm Thần cho rằng anh và Giang Ngưng có thể miễn cưỡng cho qua như vậy rồi. Nhưng điều khiến Lâm Thần không thể ngờ tới chính là Giang Ngưng hôm nay lại có thể trước mặt nhiều người như vậy mà bùng lên rồi!

Thật sự Lâm Thần không biết là Giang Ngưng hiện tại cũng có chút hối hận, nghĩ đến việc bản thân lúc ấy như thế nào lại không khống chế được cảm xúc của chính mình, nhưng việc đã đến nước này, nếu lại đem những cảm xúc không dễ gì mới thu về được mà bộc phát ra, bản thân Giang Ngưng cũng cảm thấy sẽ không thể tha thứ cho chính mình được.

Vì thế cô xoay người đi đến trước mặt Lâm Thần, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mắt này. Sau khi rời khỏi nhà họ Giang, cả người Lâm Thần như có vẻ càng có thêm tinh thần hơn nhiều, hơn nữa y phẩm cũng dần dần trở nên thành thục, hoàn toàn không giống với Lâm nhàn rỗi ở nhà lúc trước.

Loại thay đổi này cũng khiến Giang Ngưng có chút thất thần, nghĩ đến rốt cuộc đâu mới là Lâm Thần chân chính, hay là nói những thứ này đều chỉ là ngụy trang của anh mà thôi.

Chính là loại tâm tình suy tính hơn thiệt, làm cho Giang Ngưng mỗi đêm gần đây trước khi vào giấc ngủ đều nghĩ về Lâm Thần, nghĩ từng li từng tí về quan hệ của hai người. Nói tóm lại, tất cả các kết quả, hôm nay Giang Ngưng quyết định nói rõ hết với Lâm Thần.

“Em không sợ nguy hiểm, cũng nguyện ý cùng anh lên núi đao xuống biển lửa...” Giang Ngưng rất kiên quyết khi nói ra những lời này, nhưng lời còn chưa nói dứt thì đã bị Lâm Thần dơ tay chặn lại.

“Nhưng anh sợ, anh sợ em bị tổn thương, sợ em lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm không thể cứu vãn, cho nên anh chỉ có thể làm như vậy, xin lỗi!”

Lâm Thần cũng hiểu bản thân gần đây đối với Giang Ngưng lạnh nhạt, có thể đã gây cho cô không ít đả kích. Nhưng mà suy cho cùng Lâm Thần cũng là vì muốn tốt cho Giang Ngưng, nếu như anh không làm như vậy, những người khác tạm thời không nói đến, chính Trần tiểu thư kia được Lý Vinh khai ra đến bây giờ vẫn không có chút tin tức manh mối nào, lỡ như cô ta đã để mắt tới Giang Ngưng thì chính là phiền phức lớn rồi!

“Không sao! Em sẵn lòng chờ anh, trong thời gian này em cũng sẽ tận dụng hết tất cả sức lực của em để giúp cho anh!”

Lần này Giang Ngưng thẳng thắn bày tỏ tâm ý của mình với Lâm Thần, không lại kìm nén không nói nữa. Nhưng Lâm Thần lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt, chính là anh vừa nghĩ đến Trần tiểu thư kia vẫn còn ẩn nấp trong bóng tối thì anh đã rất lo lắng.

Bản thân Lâm Thần thì không có vấn đề gì, anh có tin tưởng chỉ cần mình để tâm cẩn thận một chút thì Trần tiểu thư này sẽ không thể đem đến cho anh sự đe dọa quá lớn. Nhưng Giang Ngưng thì không giống vậy, Giang Ngưng chỉ là một người phụ nữ tay trói gà không chặt, nếu như bị Trần tiểu thư đó để mắt tới mà nói là vạn phần nguy hiểm!

“Bác sĩ Giang? Bác sĩ Giang, các người ở chỗ nào vậy?”

“Viện trưởng Lôi nói muốn đưa chúng ta đi xem tiếp một bệnh nhân đó, hai người mau quay lại đi!”

Giang Ngưng nhìn Lâm Thần đã quay lại với vẻ lạnh nhạt, đang định tiếp tục nói cái gì đó, lúc này cách đó không xa truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của nhóm bác sĩ bệnh viện Đức Khang.

Tiếng gọi ầm ĩ nghe càng lúc càng gần, Giang Ngưng biết bọn họ hẳn là sắp tìm thấy mình và Lâm Thần rồi. Cảm thấy thời gian riêng tư không còn nhiều nữa, Giang Ngưng đột nhiên thu hết dũng khí, cô kiễng chân lên nhân lúc Lâm Thần quay đầu lại muốn nói ra câu trả lời mà nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi má của anh!

Giống như rừng xuân lướt nhẹ qua mặt vậy, chỉ là sơ sài lướt qua, nhưng đã khơi dậy ngàn tầng sóng bên trong đầu óc của Lâm Thần, khiến cho phòng tuyến vốn là chắc chắn của Lâm Thần lập tức sụp đổ!

Nếu như là người khác muốn làm vậy với anh, anh nhất định có thể phản ứng lại, nhưng đối với Giang Ngưng, Lâm Thần một chút phòng bị trong lòng cũng không có, cho nên đã bị Giang Ngưng thành công đạt được ý muốn.

Nhưng sau khi thực hiện được Giang Ngưng cũng rất ngại ngùng. Vừa đúng lúc nhóm bác sĩ của bệnh viện Đức Khang tìm đến, Giang Ngưng giơ tay vỗ vỗ gương mặt của mình rồi bước nhanh đi qua chỗ bọn họ, để lại Lâm Thần một mình đơn độc phía sau trên bãi cỏ hỗn độn không nói gì...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi