CON RỂ LÀ THẦN Y

“Cái gì?” Từ Ly ngạc nhiên hỏi.

Nếu câu nói vừa rồi được thốt ra từ miệng người khác thì Từ Ly sẽ cảm thấy rất vô lý và thậm chí còn không quan tâm đến vấn đề này. Nhưng câu nói này lại phát ra từ miệng của Lâm Thần nên cô ấy phải suy nghĩ về nó một cách nghiêm túc.

“Giảm tất cả các triệu chứng phù sa.” Câu này nghe có vẻ bình thường nhưng thực ra không hề đơn giản một chút nào.

Trong y học Trung Quốc cũng đã có một cuộc thảo luận đặc biệt về bệnh phù sa. Y học cổ truyền Trung Quốc cho rằng âm dương của khí huyết là những chất cơ bản cấu thành nên sự sống của con người, khí huyết đầy đủ sẽ dẫn đến một sức khỏe tốt, không bệnh tật nhưng nếu thiếu khí huyết thì có thể dẫn đến rất nhiều căn bệnh cho con người.

Trong xã hội hiện đại, con người về cơ bản không gặp phải vấn đề thiếu khí huyết do không đủ dinh dưỡng.

Từ Ly là người trẻ có thành tích y học tốt nhất trong gia đình họ Từ nên cô ấy có thể hiểu được điều này.

"Không sai, loại thuốc này ngoại trừ hoa hồng và cây bạch quả có yêu cầu cao hơn về chất lượng còn đối với các dược liệu khác thì đều có thể được nới lỏng.”

Lâm Thần nói: "Hơn nữa tôi tin lần này tác dụng của viên thuốc sẽ vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn cả Tẩy Tủy đan."

"Cái gì, anh Lâm, anh đang đùa à?" Từ Ly vô cùng ngạc nhiên, cô ấy đã nhìn thấy rõ tác dụng của thuốc Tẩy Tủy đan lần trước trên thị trường, có thể nói nó rất được ưa chuộng ở Sùng Châu vào thời điểm đó, thậm chí một số viên thuốc được đặt mua trước khi nó được sản xuất ra.

Nếu không phải nhà họ Từ cung cấp thuốc Tẩy Tủy đan mỗi ngày vì mục tiêu ổn định thị trường thì toàn bộ thị trường dược liệu ở Sùng Châu e rằng cũng đã hỗn loạn.

Nhưng bây giờ Lâm Thần thực sự cho rằng tác dụng của viên thuốc này tốt hơn so với Tẩy Tủy đan rất nhiều. Vậy nên viên thuốc này nhất định có thể làm nổ tung toàn bộ tỉnh Kim Xuyên.

"Tất nhiên là tôi không đùa. Cô rất am hiểu những thứ này nên cô có thể hoàn toàn hiểu được ý của tôi, những gì nên nói thì tôi cũng đã nói rồi. Các hoạt động kinh doanh còn lại thì đành nhờ cô vậy.”

Mặc dù Lâm Thần trên danh nghĩa là chủ tịch của tập đoàn Ngưng Thần nhưng trên thực tế anh chỉ chịu trách nhiệm nghiên cứu các đơn thuốc, còn bất kì hoạt động kinh doanh nào thì đều do Từ Ly xử lý.

"Được, cứ giao cho tôi.’’ Từ Ly gật đầu rồi vội vàng rời đi.

Ngồi trong phòng làm việc, Lâm Thần rơi vào trầm tư, anh nhớ lại những điều hôm qua Giang Ngưng đã nói với mình.

Nghĩ đến đây, Lâm Thần muốn gọi điện thoại cho Giang Ngưng để nói rằng anh hiện đang ở bệnh viện trực thuộc tập đoàn Ngưng Thần và nhờ cô đưa Vương Mai đến đây.

"Bác sĩ Lâm."

"Chào bác sĩ Lâm."

Lâm Thần mặc chiếc áo blouse màu trắng ngồi trong tòa nhà ngoại trú, nhìn vị bác sĩ cẩn trọng bên cạnh thì Lâm Thần không khỏi thấy buồn cười, anh nói:"Anh không cần phải cẩn trọng như thế này. Tôi đến đây để gặp khám bệnh cho bệnh nhân vậy nên anh có việc gì thì cũng đi hoàn thành nốt đi."

"Không, không, bác sĩ Lâm, anh là bác sĩ giỏi nhất của tỉnh Kim Xuyên. Không phải ngày nào cũng có cơ hội nhìn thấy anh trị bệnh cứu người."

Trong phòng khám ngoại trú, dù là già hay trẻ, trai hay gái thì đều đang nhìn Lâm Thần một cách chăm chú, hy vọng có thể học được một số kỹ năng chữa bệnh từ anh.

Lâm Thần là bác sĩ quyền lực nhất của tỉnh đồng thời là chủ tịch tập đoàn Ngưng Thần, ngay cả các bác sĩ ở Đế Đô hay chủ tịch Hiệp hội Y khoa tỉnh Kim Xuyên cũng rất nể phục anh.

Nếu như có thể học được dù chỉ một chút kỹ năng y học từ anh thì cũng đủ để có được chỗ đứng trong tập đoàn Ngưng Thần và thậm chí là toàn bộ tỉnh Kim Xuyên.

"Được rồi, nếu như vậy thì lát nữa tôi sẽ cho mọi người mở rộng tầm mắt.’’ Lâm Thần biết không thể bảo mọi người đi nên đành đáp ứng nguyện vọng của mọi người.

Kết quả là một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ xuất hiện trong khu nhà ngoại trú, ở các khoa khác một bác sĩ phải đối mặt với năm sáu bệnh nhân bởi vì các bác sĩ khác đều đang dán mắt nhìn Lâm Thần chữa bệnh.

Bên phía Lâm Thần thì ngược lại, năm sáu bác sĩ đang nhìn chằm chằm vào một bệnh nhân để xem các kĩ thuật chữa bệnh của Lâm Thần, về cơ bản thì chỉ có một mình Lâm Thần là đang nhìn bệnh nhân, còn những người khác đều cầm một cuốn sổ dày cộp và ghi chép một cách rất nghiêm túc. Trông còn nghiêm túc hơn cả các học sinh trong trường.

Mười phút sau, Giang Ngưng phụ giúp Vương Mai ngồi xe lăn đi vào, cô vừa nhìn thấy Lâm Thần liền vội vàng chạy tới.

"Nói đi, có chuyện gì vậy?" Lâm Thần hỏi Giang Ngưng đồng thời liếc nhìn Vương Mai đang nửa mê nửa tỉnh bên cạnh.

"Chuyện là như thế này. Ba ngày trước, mẹ tôi đột nhiên bị ốm như thể bà ấy đã ăn phải một thứ gì đó độc hại. Sau đó, bà ấy trở nên yếu ớt, chán ăn, thỉnh thoảng còn hôn mê và dần dần sút cân."

Giang Ngưng lo lắng nói: "Ban đầu tôi suy nghĩ do bị ốm nên cảm thấy ăn không ngon miệng, tôi liền cho bà ấy uống thuốc kích tiêu hoá nhưng thậm chí không có tác dụng mà ngược lại còn gây nôn mửa, tiêu chảy."

Lâm Thần cau mày nhìn Vương Mai thì thấy khuôn mặt bà tái nhợt, đôi môi đen lại. Anh liền có cảm giác không đúng. Bà ấy là điển hình của một người nông thôn bình thường, sức khỏe cũng rất tốt, nếu bà ấy đột ngột bị ốm thì nhất định phải có vấn đề.

Lâm Thần duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng đặt lên cổ tay của Vương Mai, bắt đầu kiểm tra kỹ càng tình trạng của bà ấy.

"Mạch đập nhẹ, long mạch cực nóng, huyền mạch âm hàn.” Sau khi Lâm Thần tự nhủ với mình một số điều không thể giải thích được với người khác, anh buông cổ tay Vương Mai ra và nói: "Tôi đã biết rốt cuộc bà ấy bị bệnh gì rồi."

"Điều này?"

"Cái tình huống này rốt cuộc là như thế nào?"

"Bác sĩ Lâm thực sự lợi hại."

Các bác sĩ có mặt đều kinh ngạc nhìn Lâm Thần, cảm thấy có chút không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt. Anh chỉ cần bắt mạch là có thể biết được bệnh tình, điều này quá là thần kì rồi.

"Vậy có cách nào chữa khỏi không?" Giờ đây, tất cả mọi hy vọng của Giang Ngưng đều nằm ở Lâm Thần, cô liền vội vàng hỏi anh.

"Có, nhưng cô cần một thành phần rất đặc biệt."

Người khác có thể không biết nhưng Lâm Thần biết bệnh tình của Vương Mai đang rất nguy hiểm, có vẻ như là do ai đó cố tình gài bẫy và hạ độc.

“Rốt cuộc là thành phần gì?” Giang Ngưng là bác sĩ tây y nên thật ra cô cũng không biết nhiều về các loại thuốc bắc.

Tuy nhiên, mấy ngày nay cô đã dùng hết các phương pháp tây y cũng không tìm ra phương pháp khiến mẹ cô khỏi bệnh, thậm chí cơ thể còn có các dấu hiệu mệt mỏi, lờ đờ. Trong lúc tuyệt vọng, cô chỉ còn cách nhờ Lâm Thần chữa bệnh cho mẹ cô.

"Đó chính là tro dưới đáy nồi." Lâm Thần nói.

"Cái gì, tro dưới đáy nồi ư?” Giang Ngưng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên

"Bây giờ mọi gia đình trong thành phố đều sử dụng các loại thiết bị điện tử vô cùng hiện đại. Còn ai có tro đáy nồi nữa, anh đùa tôi à?”

"Tôi nghĩ nếu có chắc chỉ có ở nông thôn thôi.”

Các bác sĩ trẻ tuổi kinh ngạc nhìn Lâm Thần, ngay cả Giang Ngưng cũng tỏ vẻ khó hiểu không biết rốt cuộc anh định làm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi