CON RỂ QUYỀN QUÝ

“Vậy là bao nhiêu, nói cho tôi mở rộng tầm mắt xem nào”





Quách Ngọc Văn vòng tay trước ngực rồi nói với vẻ tò mò, cô †a muốn cho Trương Thác mất mặt.





Từ nhỏ tới lớn, Quách Ngọc Văn đều giỏi hơn Thu Vân về tất cả các mặt, nhưng chỉ có gương mặt và dáng người là làm thế nào cũng không thể vượt qua Thu Vân được. Điều này vẫn luôn là một nỗi đau trong lòng cô ta, đã nhiều năm như thế rồi nhưng mỗi lần nhìn thấy Thu Vân thì Quách Ngọc Văn đều muốn làm cho cô ấy mất mặt.





Trương Thác đưa tay phải ra rồi duỗi ra ba ngón tay.





“Ba trăm triệu à?’ Quách Ngọc Văn cười phì một tiếng: “Ba trăm triệu, công ty lập nghiệp, ha ha ha.”





“Chàng trai trẻ à, ba trăm triệu không gọi là lập nghiệt cũng không gọi là công ty.’ Một người đàn ông trung niên mở miệng nói: “Đó gọi là tiền tiêu vặt”





“Đúng thế, tôi không ngờ rằng ba trăm triệu cũng gọi là lập nghiệp đó.”





“Nếu như ở Châu Xuyên thì cũng tính là nhiều nhỉ? Nếu như ở Sơn Thành, ba trăm triệu cũng tính là lập nghiệp thì chắc nơi nơi đều là tổng giám đốc”





“Không phải do Châu Xuyên mà là do chàng trai này, bây giờ người trẻ tuổi đều đặt mục tiêu vượt quá khả năng của mình, mới bắt đầu, thậm chí còn chưa cất bước đã tự khoe mình là tổng giám đốc”





Quách Thiên Tuấn uống một hớp rượu, sau đó nhìn về phía Trương Thác mà nói: “Lúc xưa tôi lập nghiệp là lấy một tỷ năm trăm triệu ra, đi từng bước một tới hôm nay. Ba trăm triệu của cậu cũng được gọi là công ty à? Đồ không biết trời cao đất rộng”





Trương Thác lắc đầu rồi nói: “Tôi nói ba trăm triệu khi nào?”





“Vậy thì bao nhiêu? Chẳng lẽ còn có thể là ba tỷ chắc?”





Trương Thác vẫn lắc đầu như cũ: “Tâm ba mươi nghìn tỷ”





Ba mươi nghìn tỷ ư?





Những gì Trương Thác nói khiến cho tất cả những người ngồi đây đều ngây ngẩn.





Ba mươi nghìn tỷ ư? Đó là khái niệm gì chứ? Bọn họ cho rằng cả đời này của mình cũng không kiếm được nhiều tiền như thế. Cho dù là cộng tất cả tài sản của mọi người ở đây lại, sau đó nhân với mười cũng không có nhiều đến thế.





Ba mươi nghìn tỷ mà Trương Thác nói chính là Nhất Lâm, đây là công ty nhỏ nhất mà anh có thể nghĩ tới. Trước kia, những công ty đứng tên anh đều được đưa cho người khác cả rồi, quy mô nhỏ nhất cũng hơn ba trăm nghìn tỷ, thậm chí có một số lũng đoạn thị trường, nói là phú khả địch quốc cũng là đã xem thường Trương Thác rồi.





Dì cả của Thu Vân là người đầu tiên phản ứng lại: “Ba mươi nghìn tỷ? Cậu lừa gạt ai thế?”





Quách Ngọc Văn cũng đã kịp phản ứng lại, cô ta mở miệng nói: “Đúng thế, khoác lác quá đấy, tôi còn nói tài sản nhà tôi có ba trăm nghìn tỷ đây, thế rồi sao? Có tác dụng chắc?”





Dì cả của Thu Vân bu môi rồi nói: “Tôi thật sự rất ghét những người như thế, lừa cả chính bản thân. Nhìn bộ đồ cậu ta mặc kìa, các người thấy cậu ta có tài sản ba mươi nghìn tỷ không chứ?”





Quách Thiên Tuấn quát lên một cách giận dữ: “Chàng trai trẻ, cậu nói chuyện bình thường với chúng tôi thì chúng tôi còn có thể tiếp nhận. Nếu bác cảm thấy chúng tôi dễ lừa gạt như thế, cậu thích nói khoác thì bây giờ cậu có thể cút ra ngoài được rồi”





“Ba mươi nghìn tỷ… má nó. Tôi còn suýt tin, người trẻ tuổi bây giờ cái gì cũng dám nói.” Một người đàn ông trung niên nói.





“Cậu mà có ba mươi nghìn tỷ, thì tôi có sáu mươi nghìn tỷ đấy. Khoác lác cũng dám khoác lác trước mặt chúng tôi!”





Từng tiếng chửi rủa vang lên, không ai tin rằng Trương Thác sẽ có ba mươi nghìn tỷ.





Mẹ của Thu Vân cũng kéo áo Thu Vân rồi nói: “Con gái, con mau nói Thác đừng nói lung tung. Ba mươi nghìn tỷ sao có thể nói lung tung chứ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi