CON RỂ VĂN NAM CHỦ XUỐNG TAY VỚI TA RỒI


Sở Quân Liệt vẫn luôn cho rằng, được sờ đầu chính là phần thưởng tốt nhất.
Nhưng khi lòng bàn tay xẹt qua lỗ tai cậu, động tác lại vô cùng ôn nhu, cảm giác tê dại thật nhỏ ấy dường như bị phóng đại lên nhiều lần, giống như răng môi khi khẽ cắn vào quả anh đào, thịt quả đỏ tươi nháy mắt tràn ra, mang theo xúc động vô tận khó tả, tụ lại ở não, ở nơi bụng eo.
Khát vọng nháy mắt bị đẩy đến đỉnh điểm, Sở Quân Liệt muốn bàn tay đang m ơn trớn kia chạm vào vành tai, lướt nhẹ qua cằm, cũng chẳng sợ đôi bàn tay ấy có gắt gao nắm chặt lấy vùng cổ, bởi đó với cậu đều là sự hưởng thụ vô hạn.
(Anh Sở là M hẻ )
Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt động tác nuốt xuống có chút khó khăn, giống như động vật nhỏ bị kinh sợ, sau giây phút ngắn ngủi bị dọa sợ đó, lại chạy vội về, thò đầu tò mò mà xem thử lại một lần nữa.
"Có chút bẩn".

Tư Vân Dịch vươn ngón tay ra, ở trước mặt Sở Quân Liệt phô ra bụi bẩn dính dính trên tay.
"Tư tiên sinh, còn bẩn không?" Sở Quân Liệt cúi đầu, dịch sát lại một chút, để lộ ra bên tai trước mặt Tư Vân Dịch.
Tư Vân Dịch cúi người nhìn một lát, thành thật trả lời, "Sạch rồi".
"Có thể là do hôm nay đi xem phòng cùng ông lão kia, không cẩn thận bị dính phải".

Sở Quân Liệt ngẩng đầu, nỗ lực che đi thất vọng trong mắt, giơ tay lên, sờ sờ sau cổ, mu bàn tay cọ qua phần sau tai.
"Cậu đi tắm đi".

Tư Vân Dịch nhìn cái cổ đỏ ửng lên của Sở Quân Liệt, lực độ cọ xát của cậu khá lớn, phảng phất như muốn bồi đắp thêm cái gì đó thiếu hụt.
"Được a, Tư tiên sinh".

Sở Quân Liệt đứng dậy, đi về phòng ngủ, vẫn nhịn không được mà sờ sờ chính mình, chờ tới khi đứng trước gương trong phòng tắm, Sở Quân Liệt mới nhận ra trên cổ đỏ ửng hết lên.
Sở Quân Liệt nghiêng mặt, nhìn cổ bị cậu nghễnh ngãng cọ đỏ cả lên.
Độ ấm thân thể dường như có chút tăng, Sở Quân Liệt không biết vì sao lại nghĩ tới đêm hôm trước, nhớ tới người nằm trên giường được ánh trăng bao phủ.
Muốn hôn Tư tiên sinh.

Muốn đem anh ôm chặt vào lồ ng ngực, hôn lên cái cổ duyên dáng, khẽ cắn yết hầu xinh đẹp.
Bàn tay cùng thân thể mỗi tấc đều kề sát nhau, cho dù những cái động chạm ấy chỉ như chuồn chuồn lướt nước cũng thật tuyệt vời.
Liệt Phong dùng móng vuốt lấy ra một cái bánh gặm, gặm hết rồi vẫn chưa thấy người trong phòng tắm đi ra.
Liệt Phong lại từ ngăn tủ lôi ra mấy cái bánh quy, một bên ăn, một bên chú ý động tĩnh trong phòng tắm, ăn xong thấy bên trong vẫn vang lên tiếng nước.
Hai tai Liệt Phong dựng thẳng lên, thời thời khắc khắc đều chú ý đến người bên trong phòng tắm.
Không biết qua bao lâu, Liệt Phong ăn rồi cũng cảm thấy no, dùng hết sức cào tay nắm cửa phòng ngủ, mở cửa ra đi dạo một vòng, tuần tra lãnh địa của mình, lại chơi một chút món đồ chơi ở ngoài ban công, đi dạo tiêu thực một hồi liền trở về, động tĩnh trong phòng tắm rốt cuộc cũng ngừng lại.
Liệt Phong nằm ở ổ của nó, nhìn chủ nhân từ phòng tắm bước ra, trên mặt có chút đỏ, nằm trên giường, đôi mắt đen nhìn chằm chằm trần nhà, tựa như nhớ tới gì đó mà xấu hổ dùng chăn che đầu lại.
Sáng sớm hôm sau, Tư Vân Dịch phát hiện Sở Quân Liệt có chút không giống thường ngày, bữa sáng hôm nay cậu làm dị thường phong phú, ánh mắt cậu cũng không dám nhìn thẳng, giống như làm qua chuyện gì đó xấu xa.
Tư Vân Dịch cũng không nói ra, giống như thường ngày đi tới thưởng thức bữa sáng, Sở Quân Liệt thấy vậy cũng chậm rãi hồi phục lại tinh thần.
Ngày hôm đó sau khi kết thúc công việc, Sở Quân Liệt mang theo ông lão đi đến tầng một của khu trung tâm thương mại mua ít đồ dùng sinh hoạt, ông lão thích mấy cái chậu màu đỏ thẫm, ấm nước màu đỏ, còn có chăn đệm màu hồng phấn, vui tươi cùng Sở Quân Liệt nói chuyện năm đó khi ông kết hôn, nhà cửa được bố trí ra sao.
Sở Quân Liệt nghiêm túc nghe, đẩy xe mua sắm, vừa định hỏi người bán hàng mua túi, liền thấy ông lão móc ra mấy cái túi ni-long lớn, hai người vô cùng vui vẻ vì tiết kiệm được thêm 3 đồng tiền.
Sở Quân Liệt đưa ông ra khỏi siêu thị, hai người nam nhân khác chuẩn bị tiến vào siêu thị, vừa nhìn thấy ông lão liền dừng lại bước chân, cúi đầu nói với nhau hai câu, từ trong túi lấy ra di động, chụp lại vài bức ảnh ông lão và người thanh niên kia.
Ngày hôm sau, Sở Quân Liệt sau khi tan tầm, theo lẽ thường mà tới chỗ cũ, lại không nhìn thấy ông lão đâu.
Nhớ tới ông một ngày trước có nói muốn quét tước phòng thuê cho gọn gàng, sạch sẽ, Sở Quân Liệt liền mua ít đồ ăn mang đến phòng trọ của ông lão.
Cửa của phòng trọ mở toang, đồ vật bên trong ngổn ngang, Sở Quân Liệt ngồi xổm xuống nhìn phích nước bị vỡ tan tành, lớp tráng bạc bên trong bị đập nát rơi đầy đất, trên mặt đất còn có vài vết máu.
Sở Quân Liệt lập tức chạy ra khỏi nhà trọ, không ngừng hỏi thăm mấy người đi đường cùng ông chủ cửa hàng nhỏ bên cạnh, hỏi xem họ có nhìn thấy ông lão đi đâu không, có một ông chủ của sạp đồ ăn vặt nhỏ thấy Sở Quân Liệt gấp đến như vậy, liền chỉ cho cậu một con đường.
"Tôi nhìn thấy mấy người tai to mặt lớn đến nhà ông ấy, còn muốn đòi tiền nữa".

Ông chủ sạp đồ ăn vặt tò mò nhìn Sở Quân Liệt, "Cậu không phải là đang tìm bọn họ chứ?"
Ánh mắt Sở Quân Liệt trầm xuống, nhìn về phía con đường mà ông chủ chỉ, cậu biết đó là đường ngược với chỗ làm việc của cậu.
Ông lão dẫn bọn họ đi nơi khác rồi.
"Ông chủ, ông cầm giúp cháu cái này".


Sở Quân Liệt đem cơm trong tay giao cho ông chủ, chạy nhanh về hướng mà ông chỉ.
"Lão già này".

Một gã đàn ông kéo lấy ông lão đầu tóc đã bạc trắng, "Ông định gạt tụi này hả, mẹ nó chỗ này là khu nhà đang xây dựng, phía trước là khu nhà đang cải tạo lại, lấy đâu ra người".
"Không phải đâu, chính là bên này mà".

Ông lão cố chịu đau đớn, ngón tay run rẩy chỉ về một hướng, "Thằng nhóc giúp đỡ tôi là công nhân kiến trúc ở công trường".
Mấy người đàn ông bán tín bán nghi, ông lão thấy thế, đau khổ quỳ xuống cầu xin.
"Mấy anh làm ơn, thiếu tiền mấy anh là con trai của tôi, thằng nhóc kia không có quan hệ gì tới việc này cả, cậu ta chỉ là thấy tôi đáng thương quá, cho tôi ăn vài bữa cơm thôi, xin mấy anh buông tha cho cậu ấy, cậu ấy là một đứa trẻ tốt..."
"Ông còn biết con trai ông thiếu tiền bọn này à?!" Gã đàn ông cầm đầu đẩy ngã ông lão, "Ông nói đi, thằng nhóc kia có phải bạn bè gì của con trai ông hay không, là con trai ông bảo nó tới chăm sóc ông chứ gì?"
Ông lão vừa nghe vậy, tâm lạnh đi một nửa, nước mắt chảy ròng ròng, "Con trai tôi sớm đã mặc kệ sống chết của tôi rồi, nó ai quen cũng đều đi mượn tiền, lấy đâu ra bạn bè nữa, thằng nhóc kia chỉ là thấy tôi đi xin cơm quá khổ cực, xin mấy anh buông tha cho cậu ấy đi!".
"Đại ca, khu phía trước cũng không phải chỗ có thể đi xin cơm".

Một tên chợt nhận ra, chỉ sang hướng ngược lại, "Ở khu này, náo nhiệt nhất chính là chỗ trung tâm thương mại kia, bên đấy mới có nhiều cơm thừa canh cặn, ông già này sao lại không đi tới chỗ đấy mà lại đi sang mấy khu nhà vắng vẻ này mà xin cơm?".
Gã đàn ông cầm đầu nghe vậy cũng bừng tỉnh đại ngộ, thấy ông già này thế nhưng lừa bọn họ đi xa như vậy, gã căm giận mà đá vào người ông.
"Ông già này, dám lừa tao!"
Mấy gã đàn ông xách ông lão lên như xách một con gà, quay trở lại, dọc theo đường đi hùng hùng hổ hổ, thấy ông lão đi chậm, một người trực tiếp lột cái áo lông vũ của ông xuống, đẩy ông lên phía trước.
"Cho ông lạnh chết đi, mẹ nó ông còn có cái áo lông vũ mà mặc, bọn tôi vì con trai ông mà suốt ngày bị mắng mỏ, ông thì hay rồi, giờ còn tính đi hưởng phúc nữa hả!"
Thân thể ông lão run rẩy, thấy khoảng cách tới trung tâm thương mại ngày càng gần, ông lão cắn răng, sống chết không chịu tiến lên phía trước.

"Ông lại còn định ăn vạ à?" Gã đàn ông cầm đầu gạt chân ông lão, "Muốn làm trò cho ai xem!"
Ông lão bị gạt ngã trên mặt đất, cuộn tròn thân thể, che đầu lại, không rên tiếng nào.
"Đứng lên, tiếp tục đi cho tôi!" Mấy gã đàn ông dần mất kiên nhẫn, vây quanh ông lão đều không muốn động thủ, trực tiếp nói, "Đi bộ mà cũng khổ sở như vậy, ông có nhanh chân lên không?".
Mấy người qua đường đều chú ý tình huống bên này, gã đàn ông cầm đầu thấy vậy liền xách ông lão lên, đem người kéo đến nơi vắng người qua lại.
"Thằng nhóc kia ở đâu?"
Ông lão che đầu lại, cái gì cũng không nói.
"Mẹ nó, lão già này..." Gã đàn ông nhấc chân, đang muốn tàn nhẫn đá xuống một cái, đột nhiên ở phía xa truyền đến tiếng động.
Gã đàn ông theo bản năng mà quay đầu về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một thanh sắt rỉ bay tới, gã liền lui về phía sau, thân thể mất đi trọng tâm, té ngã xuống mặt đất, thanh sắt "Ong" một tiếng cắm thẳng đến chỗ mà gã ta vừa đứng, còn cắm xuống đất một đoạn sâu.
Ông lão ôm đầu, chờ đợi thống khổ tới, chợt nghe được âm thanh quen thuộc, ngay sau đó là cây sắt bay tới, cắm xuống trước mặt ông lão.
Ông lão ngây ngốc một lát, vừa nhấc đầu liền thấy thanh niên kia chạy tới.
Thanh niên tựa hồ đã chạy không ít, trên trán đổ đầy mồ hôi, con người màu đen như có thêm lửa, đối diện với mấy gã côn đồ vạm vỡ, trên mặt tràn đầy sự tức giận.
"Mẹ nó, là mày tự tìm đến!" Gã cầm đầu vừa thấy vậy, sai mấy thằng em nâng hắn dậy, vỗ vỗ bụi bẩn trên người.
"Mày chính là bạn thằng con trai lão già này đúng không?" Gã bước tới gần Sở Quân Liệt, "Con trai ông ta, hiện tại đang ở đâu?"
Ông lão nghe được lời này, đột nhiên phản ứng lại, ôm lấy chân gã côn đồ, quay đầu cuống quít nhìn về phía thanh niên.
"Tiểu Sở! Cháu chạy đi! Chạy mau!"
"Chạy cái *** ".

Gã cầm đầu lộ ra nụ cười khinh thường, "Bọn tao nhiều người như vậy, nó chạy được sao, lại nói, trốn được lần này, lần sau thì trốn tiếp được à?".
"Tao đoán mày làm việc ở đây đúng không?" Gã chỉ vào trung tâm thương mại bên cạnh, "Tao cho mày hai lựa chọn, hoặc là, nói cho bọn này biết thằng con trai của lão già này đang ở đâu, hoặc là, mày cùng lão già này hôm nay để lại đây một ngón tay, để tao còn có cái mang về báo cáo chứ, mày nói xem, mày muốn sao?"
Sở Quân Liệt nhìn về phía ông lão, lại nhìn áo lông vũ trên tay mấy gã côn đồ, không nói một lời, tiến lên rút ra thanh sắt cắm trên mặt đất.
"Tiểu Sở, đừng làm bừa..." Ông lão tuyệt vọng nhìn đôi mắt bình tĩnh của thanh niên, ngay sau đó, ông liền thấy cậu vung thanh sắt đang cầm trên tay về phía bọn côn đồ.
Gã côn đồ cầm đầu không kịp tránh đi thanh sắt, lần này không có tiếng động nào vang lên, gã nhìn cảnh tượng biến đổi trước mặt mình, đầu óc "Ong ong", qua một lúc sau mới ý thức được gã bị một thanh sắt đánh ngã.
Thấy lão đại bị đánh, mấy gã còn lại nháy mắt xông lên, Sở Quân Liệt mặt vô biểu tình, nghiêng mặt mà nghênh đón công kích, giơ tay đánh một quyền, nhìn gã côn đồ phía đối diện trên mặt là biểu tình kinh hoảng, tay siết chặt đột nhiên xoay tròn, bên tai liền vang lên âm thanh xương cốt vỡ vụn.
Gã côn đồ đau đớn gào thét chói tai, Sở Quân Liệt ném thanh sắt ra, nhìn mấy người đang vọt lên, chậm rãi hoạt động cổ, làm ra cái tư thế thách đấu, ánh mắt lạnh băng.
Ông lão ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn động tác của thanh niên nhanh mà dứt khoát, một quyền từ dưới lên trên, vững vàng đánh trúng cằm một người, khiến mấy cái răng cùng máu nháy mắt bị đánh văng ra ngoài.
Khí lực thanh niên mạnh đến kinh người, cậu nghiêng người tránh đòn, đôi chân nặng nề giáng xuống đến mức có thể tạo ra âm thanh xé gió, đạp thẳng xuống mặt đất phía đối diện.

Cậu dùng một chân đạp gã đàn ông nặng hơn hai trăm cân ngã sang một bên, máu mũi giàn giụa, không nhúc nhích nổi.
(1 cân bên bển bằng 0,5 cân bên mình nha)
Ông lão giơ hai tay xoa xoa mắt, xác định rằng những gì ông thấy không phải ảo giác.
Một tia sáng lóe lên, ông lão nhìn qua, phát hiện một tên không biết từ khi nào rút ra một con dao, hướng phía sau lưng Sở Quân Liệt đâm tới.
"Tiểu Sở!" Ông lão kinh hô một tiếng, chỉ thấy Sở Quân Liệt nhanh chóng xoay người, một tay đỡ lấy cánh tay cầm dao của gã đàn ông kia, một tay bắt lấy bả vai gã, đem cánh tay vặn sang một bên.
Bả vai bị trật khớp xương khiến gã ta không thể không khom người xuống, Sở Quân Liệt nhân cơ hội đó mà thúc một gối vào bụng gã, hắn phun ra một ngụm máu, ăn đau mà buông con dao trong tay, Sở Quân Liệt thuận thế ấn xuống bả vai hắn, một tay nắm lấy tay hắn, đột nhiên ép chặt tay hắn xuống, đem khớp xương bẻ gãy.
Tiếng hét đầy đau đớn của gã đàn ông vang vọng cả không gian trống trải, gã cầm đầu thấy mấy thằng đàn em không phải bị đánh tới mất ý thức, thì chính là thống khổ nằm xuống đất.
Thấy thanh niên kia đi về phía mình, thanh âm của gã càng thêm run rẩy.
"Mày, mày đừng có lại đây, bên trên tao còn có người chống lưng, bọn họ sẽ không bỏ qua cho mày, mày...".
"Tay nào của mày vừa đánh ông ấy?" Mắt đen của Sở Quân Liệt lạnh băng, chỉ ông lão ngồi ở một bên.
"Tao, tao, không..." Gã đàn ông còn chưa dứt lời, chỉ thấy thanh niên kia nhặt thanh sắt lên, từng bước đi tới, quan sát một chút, dẫm lên bàn tay của gã.
Sở Quân Liệt hạ thấp mắt, sắc mặt bình tĩnh nắm chặt thanh sắt, nhắm ngay vào giữa bàn tay gã côn đồ kia, đột nhiên cắm xuống.
Máu nháy mắt văng ra, gã côn đồ đau đến tê tâm liệt phế mà hét lên, Sở Quân Liệt nhìn về phía con dao bị rớt lúc nãy, nhặt lên rồi lần nữa đi tới.
"Chân nào của mày, đá ông ấy?"
"Tôi, tôi...!Cứu mạng, cứu mạng!" Gã côn đồ mặt đầy nước mắt, liều mạng kêu to, hy vọng có ai đó nghe thấy sẽ đến cứu gã.
Đáng tiếc bọn hắn lại chọn nơi này.
"Mày thuận tay phải, vậy chắc chắn mày cũng sẽ dùng chân phải rồi".

Sở Quân Liệt rũ mắt, nhìn gã côn đồ đang vung chân loạn xạ, nắm chặt chuôi dao, giống như đang chơi trò chơi, trong mắt không có chút gợn sóng, nháy mắt đâm dao xuống.
Đâm trúng mục tiêu.
Gã côn đồ đau đến ngất xỉu, không còn tiếng động.
"Tiểu Sở, Tiểu Sở!" Ông lão cuống quít gọi Sở Quân Liệt, Sở Quân Liệt giương mắt, lại phát hiện ông không ngăn cản cậu, một tiếng kia giống như là nôn nóng mà kêu lên.
Bị người khác phát hiện nên mới nôn nóng và hoảng loạn.
Sở Quân Liệt lạnh băng nhìn theo tầm mắt ông lão, nháy mắt nhìn thấy người đang chứng kiến kia, biểu tình trên mặt liền suy sụp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi