CON RỂ VĂN NAM CHỦ XUỐNG TAY VỚI TA RỒI

Hai tay Tư Vân Dịch trinh trọng nhận lấy y thư, ánh mắt dừng ở bìa sách bằng da có lịch sử ngàn năm, cúi đầu trước ông lão nói lời cảm tạ.

"Y thư này là do từng đời truyền lại, ở trong tay ông mấy năm nay chính là lãng phí". Ông lão nói một tiếng cảm thán, "Tuy tổ tiên đã dạy, chỉ truyền cho người có quan hệ huyết thống, nhưng mấy tổ tông chắc cũng chưa bao giờ nghĩ tới, hậu bối sẽ có dáng vẻ như bây giờ, năm đó cũng là ông may mắn, không có đem y thư để lại cho thằng nhóc kia, nếu không không biết nó sẽ làm hỏng đến mức độ nào".

"Ông yên tâm". Sở Quân Liệt nhiệt tình nắm tay ông.

"Ông đã đưa ra quyết định vi phạm với điều huấn của tổ tiên, vậy chúng cháu nhất định sẽ giữ gìn cuốn y thư này thật cẩn thận!"

Ông lão quay đầu, nhìn Sở Quân Liệt nói mà làm ra cái ánh mắt xem thường.

Tư bệnh viện trở về, Tư Vân Dịch ngồi trong xe lật xem y thư, trong này xác thật có ghi lại nhiều phương thuốc, nhưng ở hiện tại, nhưng phương thuốc này lại chưa được nghiệm chứng.

Tư Vân Dịch đọc nhanh như gió, tìm kiếm xem trong này có nhắc đến loại bệnh thần kinh giống Tư lão gia hay không.

Alzheimers ngày xưa được gọi là Chứng si ngốc, Tư Vân Dịch tìm đọc rất nhiều điển tích, cũng đọc được tóm tắt về căn bệnh này ở trong mấy quyển trung y, giờ phút này, Tư Vân Dịch bức thiết hy vọng cuốn sách trong tay có phương thuốc nào đó liên quan đến chứng bệnh này.

Ô tô vững vàng đi trên đường quốc lộ, Sở Quân Liệt nhìn bàn tay trắng nõn của Tư tiên sinh đang không ngừng lật trang sách, như là đang tìm kiếm gì đó, tốc độ còn khá nhanh.

Sở Quân Liệt cẩn thận dịch lại gần một chút, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn chữ viết bên trong, hình như được viết bằng bút lông, đều là chữ phồn thể. Bởi vì mấy năm nay ông lão ở trong hoàn cảnh khó khăn mà trên sách còn chút bụi bặm.

Nhưng Tư tiên sinh cũng không ngại bẩn, ánh mắt sau cặp kính chuyên chú nhìn văn tự trên sách, mặc kệ đầu ngón tay dính bụi.

Không cần suy nghĩ nhiều, Sở Quân Liệt cũng biết Tư tiên sinh đang tìm cái gì, bệnh của Tư lão gia ngày càng nghiêm trọng, lúc trước còn lạc ở ngoài đường, Tư tiên sinh trong lòng vẫn luôn lo lắng, chỉ là bình thường không để lộ ra thôi.

Sở Quân Liệt nghiêng đầu một chút, muốn tiếp cận người bên cạnh một chút, xe lại đột nhiên chuyển hướng, cậu không kịp phòng bị, đầu lập tức dựa lên vai Tư Vân Dịch.

Sở Quân Liệt một cử động nhỏ cũng không dám động, cơ hồ không dám nhìn biểu tình của người bên cạnh, nhiệt độ trên tai tăng lên, rõ ràng cảm nhận được chỗ bả vai cậu đang gối có chút căng cứng.

Tài xế ẩn ẩn phát hiện ra động tĩnh phía sau, nhìn vào kính chiếu hậu, chỉ thấy nam nhân cao lớn đem đầu dựa vào vai Tư thiếu gia, hai tai đỏ lên.

Nếu là người khác, tài xế khả năng sẽ đánh giá một câu "Chim nhỏ nép vào lòng người", nhưng cái vị Sở thiếu gia kia, hình thể cao to như vậy, như thế nào cũng không dung nhập được với hình ảnh "Chim nhỏ" kia.

Nếu không phải một hai so sánh, cũng không biết trên thế giới này có loại chim nào có khổ hình lớn như vậy hay không.

Tư Vân Dịch nhập tâm tìm kiếm, tới tận khi trên vai có nhiều thêm một cái đầu.


Nhớ tới quyển sách này cũng xem như là tài sản của cả hai người, Tư Vân Dịch đem y thư trong tay dịch sang bên cho Sở Quân Liệt cùng xem nội dung bên trong.

Sở Quân Liệt thấy cuốn y thư được dịch sang phía cậu, trong mắt không nhịn được mà sáng lên, nỗ lực ép xuống khóe miệng đang giương lên, tâm tình tốt đến không thể tốt hơn.

Tư tiên sinh muốn cùng cậu đọc sách sao?

Sở Quân Liệt kiềm chế vui sướng, cúi đầu nhìn y thư.

Có vài chữ phồn thể có thể dễ dàng nhận biết nhưng có vài chữ lạ ở cạnh nhau, Sở Quân Liệt chớp chớp mắt, cũng không biết là đang miêu tả cái gì.

Sở Quân Liệt vừa nhìn hai hàng chữ, Tư Vân Dịch cũng đại khái xem xong được hai trang, ngay sau đó liền chuyển trang.

Sở Quân Liệt xem không hiểu, cũng muốn làm phiền, liền giả bộ mình cũng xem hiểu.

Không biết có phải ảo giác của Sở Quân Liệt không nhưng mấy chữ phồn thể này xem càng nhiều, cậu tựa hồ càng thêm quen mắt, cùng là một chữ phồn thể nhưng trang trước cậu xem không hiểu, nhìn thêm vài lần nữa, Sở Quân Liệt thế nhưng phát hiện ra cậu biết nó.

Không chỉ biết đọc như thế nào mà còn biết chữ giản thể tương ứng với chữ đó, còn biết một chút ý nghĩa của nó.

Lại lật thêm vài trang, nhìn chữ đó thêm năm sáu lần, Sở Quân Liệt đã có thể rõ ràng chữ này đặt trong văn cảnh ở mấy trang trước có ý nghĩa như thế nào.

(Có bồ nào học tiếng Trung mà không nhớ đc chữ ko, chứ tuôi sầu quá)

Giống như lần cậu đọc mấy chữ Tiếng Anh, giống như trước kia cậu đã học qua rồi, sau khi trải qua sự cố, lại đem những kiến thức này quên mất, nhưng chỉ cần nhìn thêm vài lần là có thể đem những ký ức này quay về.

Ô tô dừng ở vùng phụ cận trung tâm thương mại, đầu Sở Quân Liệt như là dính ở trên vai Tư Vân Dịch, luyến tiếc rời đi.

Tư Vân Dịch nghiêng mặt, giơ tay nhẹ búng lên trán của Sở Quân Liệt.

Tươi cười trên mặt Sở Quân Lệt càng thêm sáng lạn, giơ tay che trán, nỗ lực áp chế nụ cười trên mặt, ngẩng đầu ánh mắt trong suốt nhìn về phía Tư Vân Dịch.

"Tư tiên sinh, xin lỗi, có phải em khiến anh mỏi vai rồi không?"

Tư Vân Dịch cũng không cảm thấy áp lực, Sở Quân Liệt trừ bỏ lúc đầu là đem toàn bộ trọng lượng trên đầu đặt lên vai anh, thời gian sau, cậu cũng cố gắng dùng sức cổ, tận lực không để toàn bộ áp lực trên đầu lên vai anh.


Càng giống kề sát hơn.

"Buổi tối trở về, em nhất định sẽ giúp anh xoa bóp". Sở Quân Liệt nói ra mục đích cuối cùng của mình, mặt đầy nghiêm túc.

Không đợi Tư Vân Dịch trả lời, Sở Quân Liệt nhanh chóng xuống xe, cả người như bay mà nhẹ nhàng chạy vào cửa trung tâm thương mại, sợ người phía sau sẽ nói "Không cần".

Tư Vân Dịch nhìn thân ảnh Sở Quân Liệt biến mất ở trung tâm thương mại, rũ mắt nhìn y thư trong tay.

"Tư thiếu gia". Tài xế nhỏ giọng dò hỏi, "Kế tiếp đi...".

Ngón tay lật sách của Tư Vân Dịch hơi dừng, đột nhiên phát hiện ra một nội dung cực kỳ quan trọng, cũng không trả lời câu hỏi của tài xế mà cẩn thận xem ba bốn trang nội dung tiếp theo, lấy di động ra, đem nội dung trong mấy trang sách chụp lại.

Làm xong tất cả, Tư Vân Dịch nhìn về phía tài xế, trong mắt đè nặng vài phần cảm xúc.

"Đi Viện Khoa học Y Dược Cổ truyền Cảng Thành".

Dưới danh nghĩa Tư gia có ba cơ sở y tế, anh cũng thường xuyên lui tới thăm Viện Khoa học Y học Cổ truyền, Tư Vân Dịch trên đường cùng viện trưởng giao lưu một phen, chờ tới văn phòng viện trưởng, phát hiện ông đã gọi những người phụ trách nghiên cứu y học cổ truyền đến cùng nhau thương thảo, hiệu suất thập phần cao.

Người phụ trách nghiên cứu là một nam nhân trung niên đã hơn 50 tuổi, nghe được Tư Vân Dịch trong tay có phương thuốc, muốn tới gặp riêng để kiểm tra một phen.

Tư Vân Dịch lấy ra di động, đem phương thuốc đặt ra trước mắt người phụ trách, ông ta nhìn kỹ ảnh chụp phương thuốc, mày nhăn lại một chút.

"Tư tiên sinh". Người phụ trách cầm di động nhìn về phía Tư Vân Dịch, ánh mắt mang theo vài phần hoài nghi, "Cậu hẳn nên biết, trên mặt chữ nói về chứng si ngốc, cũng chính là chứng Alzheimers, phàm là người biết một chút về y học cũng đều biết đây là loại bệnh thoái hóa hệ thần kinh, hiện tại chỉ có thể dựa vào các loại thuốc để ức chế thoái hóa Acetylcholine cùng với một số loại thuốc kháng bệnh tâm thần để cải thiện công năng thần kinh của bệnh nhân.

Bệnh Azheimers trong lĩnh vực y học cổ truyền, căn bản không có bằng chứng nào chứng minh phương thuốc này chữa được bệnh Azheimers, chỉ sợ là cậu bị lừa rồi".

"Khụ khụ". Viện trưởng ở một bên ho khan, nhìn về phía người phụ trách, nháy mắt ám hiệu.

Người phụ trách vẫn giữ thái độ đó, hơn nữa còn đem điện thoại giơ lên trước mặt Tư Vân Dịch, bộ dạng không cho một con đường thương lượng.

Tư Vân Dịch biết rõ người phụ trách này vẫn còn ôn nhu chán, nếu như theo tính tình anh ngày trước, chỉ sợ đã bỏ điện thoại trực tiếp mở cửa chạy lấy người rồi.


"Thầy Triệu". Tư Vân Dịch nhìn người phụ trách, ngữ khí thanh lãnh, ánh mắt chuyên chú.

"Lúc trước tới đây chơi, tôi đã đọc qua không ít sách cổ, tôi cũng thập phần rõ ràng, chúng si ngốc là chứng bệnh của người cao tuổi, mà người cổ đại tuổi thọ trung bình thấp, tỉ lệ người bị mắc bênh thấp, cho nên chứng si ngốc lúc đó không được nhiều người để ý tới, các phương pháp khám và chữa bệnh cũng rất khan hiếm.

Nhưng hiện nay không giống như vậy nữa, tuổi thọ trung bình tại Hoa Quốc đã là 78 tuổi, bệnh nhân Azheimers trên toàn thế giới cũng đã ghi nhận hơn 5000 vạn trường hợp, trong đó người Hoa Quốc mắc bệnh này chiếm một phần năm, đứng đầu trên thế giới".

Tư Vân Dịch ánh mắt nghiêm túc, "Ở cổ đại, Hoa Quốc có y giả sử dụng mọi biện pháp xung quanh để nghiên cứu chứng si ngốc, phân tích nguyên nhân chứng si ngốc từ mọi góc độ, dùng y học cổ truyền để trị bệnh cho người già, trong <<Cảnh nhạc toàn thư>> cũng đã nói Chứng này có người có thể khỏi hẳn.

Hiện tại ngài lại bởi vì trong lĩnh vực y học cổ truyền vì chưa có bằng chứng y tế mà chưa thử qua đã từ bỏ, có phải hay không có chút... thiếu tự tin".

Người phụ trách bị nói đến á khẩu không trả lời được, nghiêm túc nhìn người trẻ tuổi trước mặt hồi lâu, suy tư một lát sau đó lấy ra di động, giơ về phía Tư Vân Dịch.

"Thêm bạn bè đi, cậu đem phương thuốc này gửi cho tôi".

Môi Tư Vân Dịch giương lên một độ cong nhỏ, cùng người phụ trách kết bạn rồi gửi phương thuốc qua.

"Tôi sau khi trở về sẽ nghiên cứu phương thuốc này, nếu nó thật sự có giá trị, tôi sẽ báo với cậu". Người phụ trách nhìn di động suy tư một lát, giương mắt nhìn về phía Tư Vân Dịch.

"Phương thuốc này tám phần là do cậu dùng tiền mua lại đúng không, có cần cùng tôi làm cái hiệp nghị bảo mật không?".

"Không cần". Tư Vân Dịch thu hồi di động, "Nếu tôi muốn bảo mật, tôi đã tự mình tổ chức đoàn đội nghiên cứu rồi, cần gì tới nơi này".

Người phụ trách vừa nghe lời này, nhìn không được lại giương mắt nhìn người trẻ tuổi này, đột nhiên hiểu ra được, vì sao viện trưởng mắt luôn cao hơn đỉnh lại coi trọng người thanh niên nay đến vậy.

Nhìn người phụ trách rời đi, viện trưởng đứng dậy, cười ha hả nhìn Tư Vân Dịch, "Tiểu Tư, lâu như vậy vậy rồi mới gặp lại, cháu vẫn lợi hại như xưa, chỉ cần dùng vài phút đã thuyết phục được người bảo thủ như ông ấy rồi".

"Không phải do cháu lợi hại". Tư Vân Dịch nhìn về phía viện trưởng, hơi hơi mỉm cười, "Là thầy Triệu có gân muốn thử".

"Cháu nhìn cháu xem, lời nói làm người ta nghe đến thư thái". Viện trưởng mặt mang tươi cười, "Chính là, dưới tay lão Triệu cũng có không ít dự án, nhiệm vụ công tác cũng rất quan trọng".

Tư Vân Dịch lập tức hiểu được ý muốn của viện trưởng, nói thẳng ra mong muốn của bản thân, "Cháu hy vọng viện trưởng có thể giúp đỡ, trước hết để thầy Triệu có thời gian nghiên cứu phương thuốc này".

"Nếu Tiểu Tư đã mở miệng, vậy chú cùng không từ chối nữa". Viện trưởng có chút do dự nhìn ảnh chụp trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn về phía Tư Vân Dịch.

"Chính là chú cũng có một chút việc, muốn nhờ Tiểu Tư giúp một chút".

Viện trưởng tích cực như vậy có chút không giống bình thường, Tư Vân Dịch đoán ông có lý do, hiện tại ông đã mở miệng vậy đương nhiên phải đáp ứng.


"Chú cứ nói đi". Ánh mắt Tư Vân Dịch lý trí.

"Vậy... Cháu đoán thử đi". Viện trưởng có chút không tiện mở miệng, thuận thế lau mồ hôi trên trán.

"Nếu chú không ngại, cháu muốn xem đồ vật này một chút". Tư Vân Dịch ngồi đối diện viện trưởng, chỉ khung ảnh trên bàn.

Viện trưởng đem ảnh chụp đưa qua cho Tư Vân Dịch, bên trong là một nhà ba người, vợ viện trưởng cười hiền huệ, con gái thì thanh xuân dào dạt.

"Bức ảnh này rất đẹp, là chụp cách đây bao nhiêu năm?" Tư Vân Dịch hơi mỉm cười.

"Mười hai năm trước". Viện trưởng nhìn ảnh chụp gia đình, sắc mặt có chút nhu hòa.

"Nếu cháu đoán không sai, vẫn đề chú muốn nhờ cháu, khả năng có liên quan đến con gái chú, hơn nữa còn là việc liên quan đến tình yêu và hôn nhân". Tư Vân Dịch cơ bản phán đoán ra.

"Sao cháu lại biết được?" Viện trưởng có chút kinh ngạc.

"Lúc chú đáp ứng thỉnh cầu của cháu, chú vẫn luôn nhìn thoáng qua ảnh chụp, điều này cũng được thể hiện bằng sự bối rối của chú, cũng chính là nguyên nhân khiến chú bối rối".

Tư Vân Dịch ánh mắt bình tĩnh nhìn viện trưởng.

"Vừa rồi chú làm ra động tác lau mồ hôi, hơi hơi cúi đầu, ngón tay vuốt v e trán, đây là biểu hiện điển hình của sự hổ thẹn".

Ánh mắt Tư Vân Dịch dừng trên ảnh chụp, "Trong bức ảnh này, con gái chú rõ ràng vừa mới thi đại học không lâu, còn đạt được thành tích không tồi, tư thái của cô ấy cung phu nhân cũng vì vậy mà thả lỏng.

Cô ấy lúc này chắc hẳn tầm 18 tuổi, đã qua mười hai năm, cháu cũng chưa nghe qua tin tức con gái chú kết hôn, hơn nữa theo hiểu biết của cháu, chú là một người truyền thống còn tương đối gia trưởng, có thể làm chú thấy lo lắng và hổ thẹn chắc cũng chỉ có việc liên quan đến tình yêu và hôn nhân của con gái chú thôi".

"Là như thế này". Viện trưởng bị đoán trúng, ngược lại thấy nhẹ nhàng hơn chút, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy âu lo.

"Thật ra con gái chú ba năm trước đã đính hôn, cũng không có gõ trống khua chiêng, chỉ có hai bên gia đình cùng nhau ăn cơm, hai đứa trẻ cũng rất thích nhau".

Ánh mắt Tư Vân Dịch khẽ nhúc nhích, từ trong lời viện trưởng nghe ra vấn đề.

Theo như tập tục ở Cảng Thành, đính hôn nửa năm sau sẽ tiến hành kết hôn, hiện giờ cũng đã qua ba năm rồi.

"Hôn sự này kéo dài như vậy là do con gái chú". Viện trưởng vẻ mặt ưu sầu, "Chú lúc trước vẫn luôn không biết gì, tận tới khí mấy hôm trước khi con gái chú bị ép cho nóng nảy, nó mới nói ra".

Viện trưởng ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn Tư Vân Dịch.

"Nó không nhận ra vị hôn phu của nó".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi