CON RỂ VĂN NAM CHỦ XUỐNG TAY VỚI TA RỒI

Tư Vân Dịch nhéo ngón tay vừa cầm bánh mì, lòng bàn tay khi nãy có chạm vào răng của Sở Quân Liệt, khi rút tay lại, trên tay còn dính ấn ký sáng lấp lánh.

Hai tai Sở Quân Liệt đỏ lên, lén liếm liếm môi, giương mắt thẳng tắp nhìn người trước mắt, nhiệt độ hai bên tai cũng dần tăng lên.

Mắt thấy đám hải âu tức hộc máu đang không ngừng kêu gào, Tư Vân Dịch quay lại bàn ăn, rút khăn giấy, chậm rãi lau đi vệt nước miếng cùng vụn bánh mì dính trên ngón tay.

Khăn giấy trắng bao sát lấy ngón tay thon dài, Sở Quân Liệt đỏ mặt, đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn theo ngón tay, nhớ lại dư vị vừa thoáng qua trong miệng, nhiệt độ trên mặt lại không ngừng tăng lên.

Miếng bánh mì kia, thật sự rất ngon!

(Là bánh mì ngon hay cái gì ngon, hê hê)

Khoảng hơn 5 giờ sáng, tàu dừng tại bến, Sở Quân Liệt một tay xách theo túi thú bông, đi theo Tư Vân Dịch xuống tàu.

Liên Thành trời đã sáng, trên đường chỉ có vài người đi lại, công nhân bắt đầu quét tước vệ sinh, cầm cây chổi to từng chút dọn dẹp đường phố.

Tư Vân Dịch chậm rãi đi ở phía trước, bắt đầu tra chuyến bay từ Liên Thành về Cảng Thành, chợt nghe thấy phụ cận có vài tiếng say rượu mơ hồ không rõ của đàn ông, giương mắt nhìn lên, liền thấy hai người phục vụ đáng dìu một người đàn ông bụng phệ ra khỏi hội sở.

Nhìn lên bảng tên của hội sở, Tư Vân Dịch nhận ra đây là câu lạc bộ đêm.

"Tao nói cho bọn mày biết..." Gã đàn ông trung niên say rượu lảo đảo ba bốn bước, say bí tỉ, "Lão tử trong tay có không ít dự án, bên dưới còn có bao nhiêu nhân thủ..."

Hai người phục vụ liên mồm phụ họa, chỉ muốn nhanh chóng đem người tiễn đi.

Vốn dĩ 5 giờ là được tan làm, nhưng bên trong còn mấy con ma men, làm bọn họ chậm trễ tới giờ này.

"Tư tiên sinh, anh muốn vào xem một chút không?" Sở Quân Liệt đứng bên cạnh Tư Vân Dịch, nhớ rõ trong danh sách của Tư tiên sinh có mục này.

Hai người phục vụ đỡ khách say rượu lên xe, người đàn ông kia lại uống đến thất điên bát đảo, dạ dày từng đợt quay cuồng, quay đầu liền phun ra.

Hai người phục vụ đều choáng váng, vội vàng tránh né.

Sở Quân Liệt theo bản năng che Tư Vân Dịch trước cảnh tượng kia, Tư Vân Dịch hơi nhíu mày, lắc lắc đầu.

Thấy Tư tiên sinh không muốn vào, Sở Quân Liệt khó nén khóe miệng đang giương lên, nhưng nghĩ lại đây là mong muốn trong danh sách của về hưu của Tư tiên sinh, thu liễm lại ý cười.


"Nếu Tư tiên sinh không đi vào, em có thể giúp anh chụp vài tấm ảnh, hoặc là quay vài video". Sở Quân Liệt nghiêm túc đề nghị, "Coi như anh từng vào, được không?"

Tư Vân Dịch nhìn về phía Sở Quân Liệt, ánh mắt khẽ động.

Sở Quân Liệt thấy vậy, buông túi trong tay, lấy di động ra, muốn đi vào câu lạc bộ đêm.

Lại có một người say rượu nữa từ câu lạc bộ bước ra, ôm lấy người trang điểm lòe loẹt đi bên cạnh mà cười hì hì, tay hướng về phía đối phương sờ sờ.

Tư Vân Dịch im lặng một lát, gọi Sở Quân Liệt đang muốn đi vào.

"Tiểu Sở"

Sở Quân Liệt đang muốn giải thích cho nhân viên về ý đồ của mình, nghe thấy Tư tiên sinh gọi, lập tức quay đầu chạy về.

"Tư tiên sinh". Ánh mắt Sở Quân Liệt long lanh, giống như chó bự đang chờ chủ nhân ra mệnh lệnh.

"Không cần đi nữa". Tư Vân Dịch ánh mắt bình tĩnh.

Sở Quân Liệt hơi dừng một chút, giống như nhận ra được gì đó, lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Được, Tư tiên sinh".

Chuyến bay sớm nhất từ Liên Thành tới Cảng Thành là 8 giờ, hai người tính toán thời gian, vào một quán cà phê Internet.

Màn hình máy tính sáng lên, Tư Vân Dịch nhìn con chuột và bàn phím được vô số người dùng qua, dựa lưng vào ghế mềm, hờ hững uống ly cà phê trong tay.

Sở Quân Liệt ngồi bên cạnh Tư Vân Dịch, mở ra trang web bao gồm 4399 trò chơi nhỏ.

Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt chơi parkour tàu điện ngầm, sau đó lại chơi que diêm người, cuối cùng click vào trò cẩu cẩu lịch hiểm ký, là trò chơi bảo hộ đầu chó để không bị ong mật chích thành đầu heo.

Một tiếng rất nhanh đã trôi qua, thấy phía dưới màn hình máy tính hiện lên nhắc nhở thời gian, Sở Quân Liệt tắt máy, ghé người vào ghế dựa, gối đầu lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn Tư tiến sinh ngồi bên cạnh.

Có thể cùng Tư tiên sinh chơi, thật sự quá tốt!

×××××


Tư Bắc Thành chưa bao giờ nghĩ, tạo ra một cái phần mềm lại phức tạp đến như vậy.

Hắn xác định là nhắm vào ngành sản xuất, không nói đến việc định giá người dùng thông qua con số chỉ là vấn đề nhỏ, xác định hình thức kinh doanh đã khiến Tư Bắc Thành mất hơn một tháng tìm kiếm và học hỏi kiến thức liên quan.

Tư Bắc Thành nhìn tài liệu chồng chất trên bàn mới nhận ra, hóa ra một cái phần mềm, ngay khi bắt đầu tiến hành đã phải thiết lập tốt thao tác liên tiếp, mục đích chính là dẫn đường cho khách hàng hoàn thiện việc trả tiền cho các hạng mục.

Là kịch bản thuần thương nghiệp, còn phải thêm thắt vào vài thứ.

Càng đáng buồn hơn là, Tư Bắc Thành ở thời điểm nghiên cứu thị trường phát hiện đã có vài cái phần mềm tương tự như của hắn, mà những phần mềm đó hầu như chỉ đang kéo dài hơi tàn, tỉ lệ người dùng rất thấp, gần như là nhắm vào những người không còn đường lui.

Tư Bắc Thành khi bắt đầu sinh ý, rõ ràng biết 100 vạn căn bản là không đủ.

Nhưng mấy đứa em họ vẫn ra hình ra dáng mà xây sựng sự nghiệp, Tư Bắc Thành lại là trưởng tôn, là anh cả, rút lui là điều không thể, chỉ có thể nghĩ tới phương án khác.

Tư Bắc Thành gần như đào rỗng tâm tư tưởng, phát giác ra xung quanh mình luôn có người thông minh hơn, hắn nghĩ ra được người khác cũng có thể nghĩ ra.

Tư Bắc Thành cảm giác chính mình đã lâm vào tuyệt cảnh, lại không biết rằng có người so với hắn còn thảm hơn.

Tư Bắc Thành nắm tóc nỗ lực suy nghĩ, kết quả lại nhận được điện thoại của Tư Bắc Viễn, Tư Bắc Viễn trong điện thoại ấp úng nói chuyện, Tư Bắc Thành ngồi tàu điện ngầm chạy tới mới phát hiện Tư Bắc Viễn đang ngồi trên ghế dài ở công viên, bên người còn có cái túi lớn.

"Em đây là..." Tư Bắc Thành không tin được vào hai mắt mình.

"Em... em bị bên khách sạn đuổi ra ngoài". Tư Bắc Viễn cúi đầu, không dám nhìn biểu tình của anh họ.

"Vậy tiền của em đâu? Gần 100 vạn đâu?" Tư Bắc Thành nhíu mày, tính tới giờ bọn họ mới tới kinh thành được vài tháng, em hắn thế nhưng đã tiêu sạch toàn bộ tiền rồi sao?

"Bị lừa". Tư Bắc Viễn cúi đầu càng thấp.

Tư Bắc Thành một lúc lâu sau cũng không nói chuyện, không thể tin được người em họ luôn thổi phồng chính mình lại bị người ta lừa cho đến lưu lạc đầu đường.

Mấy tháng trước còn nói mấy người bọn họ không có đầu óc kinh doanh, nói bọn họ chờ xem, không đến ba tháng sẽ cho mọi người biết thế ào mới là đầu óc thương nghiệp.

Vậy mà...


Vậy mà.

"Em bị lừa như thế nào?" Tư Bắc Thành ngồi cạnh Tư Bắc Viễn, ngửi được một mùi hương không mấy dễ chịu, nhìn lại đầu tóc em họ, chợt phát hiện em họ hắn có lẽ đã mấy ngày không tắm rửa.

"Không phải lúc trước em nói muốn mua lại bản quyền thương hiệu sao"

Đã lưu lạc mấy ngày, ngạo khí trên người Tư Bắc Viễn đã mất sạch, cả người nhìn yếu đi vài phần.

"Đúng vậy!" Tư Bắc Thành gật đầu, hắn còn nhớ rõ bộ dạng khí phách hăng hái của Tư Bắc Viễn.

"Thương hiệu kia tên Bảo Phỉ Á, lần đầu tiên đến em đã thất bại, nhưng sau đó có người gọi điện thoại tới, nói là người phụ trách về việc trao quyền trên toàn cầu của Bảo Phỉ Á, nói có thể cho em thêm một cơ hội nữa".

Tư Bắc viễn cúi đầu, "Em lại làm thẩm định thêm một lần nữa, lần này cũng không được thông qua, nhưng đối phương nói có thể tăng thêm mười vạn phí chuyển nhượng, cho em một năm thử nghiệm"

"Em tin?" Tư Bắc Thành chau mày.

"Dưới tình huống lúc đấy, đối phương thật sự lấy ra hợp đồng cùng với thư trao quyền gì đó, làm thật sự rất giống". Tư Bắc Viễn vô lực mở miệng, "Em lúc ấy rất cần một cơ hội".

"Nhưng chỗ kia cũng chỉ mười vạn". Tư Bắc Thành thay Tư Bắc Viễn tính toán.

"Tiền thuê ở kinh thành cao như vậy..." Tư Bắc Thành vừa nghe liền biết cửa hàng này không có khả năng mở ra.

"Đúng vậy, em nói em không có đạt được điều kiện kinh doanh mà họ đề ra". Âm thanh của Tư Bắc Viễn nhỏ đi vài phần, "Sau đó bọn họ nói lấy tiền trong tay em đi đầu tư một cái dự án". Kiếm Hiệp Hay

Tư Bắc Thành nghe vậy bắt đầu trợn mắt.

"Em cũng đã đưa cho họ mười mấy vạn, khẳng định không thể cứ như vậy mà lui, em lại không tìm được nhà đầu tư, cho nên bị bọn họ khuyên..."

"Em cũng thật là...". Tư Bắc Thành lắc đầu, không biết nên đánh giá thằng em họ của mình ra sao.

Tư Bắc Viễn không nói gì, cúi đầu, chính mình cũng không rõ vì sao bản thân lại đi đến bước đường này.

Rõ ràng lúc ở Cảng Thành, hắn cũng làm qua mấy vụ đầu tư, nhưng vừa đến kinh thành, cái gì cũng không giống nữa.

"Em bị đuổi ra ngoài bao lâu rồi?" Tư Bắc Thành thở dài một tiếng, chung quy vẫn là em họ mình, cũng không thể mặc kệ hắn được.

"Chắc là năm sáu ngày, gần một tuần rồi". Tư Bắc Viễn hít hít mũi, "Em báo cảnh sát rồi, nhưng cảnh sát cũng không xác định được có thể đem số tiền đó thu hồi lại hay không".

"Vậy em liền ở ngoài đường ăn ngủ hả?" Tư Bắc Thành hận rèn sắt không thành thép, "Đáng nhẽ em phải sớm gọi điện cho anh chứ, nhỡ đâu em gặp nguy hiểm, vậy ba mẹ em phải làm sao?"


"Em... em sợ mất mặt". Tư Bắc Viễn cúi người, đem đầu hạ thấp đến gần đầu gối, "Ba mẹ em, em cũng không dám nói".

"Vậy sao hôm nay lại nói ra rồi". Tư Bắc Thành chau mày.

"Em..." Tư Bắc Viễn gần như khóc ra.

"Hai ngày nay em ngủ ở công viên, rạng sáng nay có một tên thần kinh không trộm được đồ của em, thế còn cướp lấy quần của em".

Tư Bắc Thành từ trên ghế đứng dậy, khẩn trương nhìn em họ mình, "Em không bị gì đấy chứ!"

"Không sao, thật sự không có việc gì".

Tư Bắc Viễn lau nước mắt, nhìn xung quanh, "Anh có lẽ không biết, chú nhỏ có phái người trông chừng chúng ta, không có chuyện lớn sẽ không ra mặt, nhưng hiện tại em cũng không dám ngủ lại công viên nữa rồi".

Tư Bắc Thành nhìn em họ, tự hỏi một lúc lâu.

Đáng thương đứa trẻ mất đi điều kiện cạnh tranh, còn bị lưu lại bóng ma trong tâm trí.

"Đáng lẽ khi em bị đuổi ra từ khách sạn nên trở về nhà rồi, để anh mua vé giúp em, em cũng mau chóng trở về đi, ba mẹ em có lẽ cũng rất nhớ em".

"Em không muốn làm người đầu tiên trở về". Tư Bắc Viễn cúi đầu, "Quá mất mặt".

Tư Bắc Thành ngửa đầu thở dài một tiếng, bất đắc dĩ đem người trở về chung cư.

Đêm đó Tư Bắc Thành cùng cha mẹ gọi video, Tư Bắc Viễn vô tình bị quay lại, Tư Bắc Viễn chỉ có thể căng da đầu tiến tới chào hỏi.

Rất nhanh hai người đã biết Tư Bắc Viễn bị lừa, lưu lạc đầu đường, Tư Bắc Viễn cầu xin hai bác giúp hắn giữ bí mật chuyện này, nhưng hôm sau chuyện này vẫn bị cha mẹ Tư Bắc Viễn biết được.

Nghe thấy con trai bị lừa, hai người liền tức giận, vừa nghe thấy con trai phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, hại người hận không thể thay con mà thương tiếc.

Lại nghe được con trai phải ngủ ở công viên, thiếu chút nữa bị tên thần kinh tập kích, hai người thiếu chút nữa liền ngất xỉu.

Tư Vân Dịch từ Liên Thành trở về không lâu sau liền nghe thuộc hạ báo tới tin tức, sáng sớm hôm sau, Tư Vân Dịch và Sở Quân Liệt khi đang dùng bữa sáng, liền nghe được tiếng chuông cửa vang lên.

Sở Quân Liệt đi tới mở cửa, nhìn một nhà anh hai và chị dâu thứ, chị dâu đôi mắt vẫn còn sưng.

"Mấy người tới đây làm gì?" Sở Quân Liệt chắn trước cửa, không muốn hai người đi vào nhà.

"Vân Dịch". Chị dâu mang theo tiếng khóc nức nở, hướng vào nhà kêu.

"Nếu chú muốn báo thù thay Sở Quân Liệt, thì bọn nhỏ cũng đã bị trừng phạt rồi, chú có thể giơ cao đánh khẽ, để bọn trẻ trở về hay không?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi