CON RIÊNG CHỈ MUỐN HỌC TẬP


Làm xong công tác xây dựng tâm lý, nhân lúc còn đang nhiệt huyết với việc học, Công Nam tranh thủ ăn cơm xong lại vào phòng lấy tập sách ra.

Theo như nhiệm vụ thì cậu phải ôn lại kiến thức đã hỏng, nếu vậy cậu phải ôn từ lớp sáu, nhưng mà phải ôn môn gì đây?
\- Toán lớp năm? Dù gì kiếp trước tôi cũng tốt nghiệp cấp ba\, bây giờ lại vừa tốt nghiệp cấp hai\, ôn lại kiến thức tiểu học có phải hơi mất mặt không?
Nghe hệ thống nói những câu đầy gai như vậy, Công Nam lại không tức giận, kỳ thật cậu cũng không biết vốn toán học của mình tới đâu, nếu hệ thống đã chỉ đường mà cậu lại không biết bắt đầu từ đâu thì cứ nghe theo nó thôi.
Nghĩ như vậy, cậu cũng không trì hoãn nữa, lục đục đi tìm sách vở lớp năm, nhưng mà… Công Nam ngại ngùng gãi đầu:
\- Hình như không có sách lớp năm ở đây\, có lẽ đã bị ngoại tôi cân ký bán rồi\.
Sách vở cậu học toàn là sách xin, bởi vì hàng xóm có con gái học trên cậu hai lớp, nhà đó cũng không có em, thấy nhà cậu khó khăn nên mỗi lần cô bé đó học xong, cha mẹ cô bé đều mang bộ sách qua cho cậu, hai nhà vốn qua lại thân thiết, ngoại cậu biết cách làm người nên dù cho đồ, người ta cũng vui vẻ mang qua cho, đỡ được một phần tiền mua sách cho cậu, đương nhiên bà ngoại sẽ không từ chối, sau đó lại mang ít trái cây sang tặng.
Mà cậu, vốn tự ti vì nhà nghèo nên đâm ra hay tự ái, thấy sách vở mình học cũng phải đi xin nên tức tối không thèm giữ gìn, sách người ta mang qua gần như mới, qua tay cậu chưa tới một tuần đã xơ xác, bên trong toàn hình vẽ anime kỳ lạ.

Bởi vì cậu không thích học, sách vở để lại cũng không có ích gì, cho nên sau mỗi năm học, bà ngoại đều gom sách vở cậu học xong cân ký bán ve chai kiếm được mấy chục ngàn.

Vì thế bây giờ đừng nói sách lớp 5, sách lớp 6 lớp 7 lớp 8 cũng không còn.
Công Nam nhớ lại xong mặt lập tức đỏ lên, dè dặt hỏi hệ thống:
\- Bây giờ phải làm sao?
Hệ thống cạn lời, không ngờ ký chủ này của nó lại phế như vậy.
>
Công Nam cảm thấy có lý, vì thế không nghĩ nhiều leo lên giường nằm, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tinh thần của cậu có hơi không chịu được, không bao lâu đã ngủ say.
\--
Sáng hôm sau Công Nam dậy từ rất sớm, tầm 4 giờ rưỡi sáng, bà Hoa lục đục thức dậy sửa soạn đồ đạc ra chợ giao nhận cá tôm tươi với bạn hàng.

Ngày thường bà Hoa sẽ tới chợ cá một mình, nhưng hôm nay Công Nam thức sớm, chủ động xách đồ ra xe chở bà tới chợ, tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng phần nhiều là vui vẻ, cũng có ngày cháu ngoại của bà đỡ đần cho bà chút ít rồi.
Sạp cá của bà Hoa không bán cả ngày mà chỉ tầm 11 giờ trưa là sẽ dọn sạp về nhà, hôm nay có Công Nam phụ, bà Hoa rảnh tay hơn rất nhiều, cá cũng bán hết sớm hơn.

Người mua cá cũng thường hay đi chợ, thấy hôm nay có cậu trai ra phụ bà bán cá thì đều hỏi thăm, bà Hoa nói thằng cháu nghỉ hè ra phụ bán tiếp, nghe xong ai cũng khen có đứa cháu giỏi giắng làm bà Hoa cười mỏi cả miệng.
Về đến nhà, Công Nam phụ bà ngoại nấu cơm xong lại xin ra ngoài, bà Hoa nghĩ cháu mình đi chơi, thấy nó hôm nay ngoan ngoãn biết giúp đỡ nên trước khi đi cho cậu chút tiền tiêu, Công Nam vốn định không nhận nhưng nghĩ lại tiền để dành của mình chỉ đủ mua ba cuốn sách toán cũ cho nên cũng nhân nhận lấy, xách ba lô đi ra cửa.
Đến tiệm sách cũ, Công Nam dùng hết tiền dành dụm của mình mua liền năm cuốn, một cuốn sách giải đề toán từ lớp 5 đến lớp 9.

Tuy đều là sách cũ nhưng cậu đã chọn những cuốn khá mới, dù sao sách vở sạch sẽ cũng khiến người ta “muốn học” hơn mà.
Đang hí hửng ôm ba lô hơi nặng leo lên xe đạp về nhà, lúc đi ngang qua khu nghĩa địa, cậu nghe thoang thoảng có tiếng mắng người, nghĩ chắc là mấy dân đại ca đang tụ tập, sợ gặp phiền phức nên cậu đạp xe nhanh hơn, nhưng lúc đạp xe ngang qua chỗ có tiếng mắng, không chịu được tò mò cậu hơi liếc mắt nhìn qua thì thấy đúng là đám côn đồ đang tụ tập, nhưng đám đó lại đang bao vây một ông cụ đang ngã sóng soài trên mặt đất.
Không cần nghĩ cũng biết là ông cụ đang bị trấn lột rồi, ỷ xế chiều không ai qua lại khu nghĩa địa này, lại thấy ông cụ ăn mặc sang trọng nên làm liều đây mà.


Không biết mấy người đó lấy tài sản xong có cho ông cụ đi không, nếu bây giờ cậu bỏ đi không biết ông cụ sẽ như thế nào, nhưng bây giờ cậu chỉ có một mình, làm sao cứu người?
\- Hệ thống\, có cách nào cứu ông cụ không?
Ba giây sau, hệ thống mới lên tiếng:
>
\- Nhưng bây giờ tôi không có điểm học tập nào cả?
>
Chưa tạo được thành tích đã thiếu nợ, điều này khiến Công Nam có hơi khó chịu, nếu hết một tuần không đủ 100 điểm học tập, cậu sẽ bị thai nghén đến tận 10 ngày, nhưng nếu bây giờ cậu không vay nợ, ông cụ có thể sẽ mất mạng.
\- Được rồi\, tôi vay\.
Ngay lập tức xung quanh bỗng vang lên tiếng còi cảnh sát, hơn nữa không phải một tiếng mà là hàng loạt, lại còn có tiếng xe chạy, nếu không biết sẽ nghĩ cảnh sát thật sự đang chạy đến.
Quả nhiên, đám côn đồ kia nghe thấy tiếng còi lập tức bỏ chạy theo bản năng, hầu hết bọn đó đều là dân cờ bạc thiếu tiền nên làm bậy, bây giờ nghe thấy tiếng còi cảnh sát chúng nó đều sợ bị bắt cho nên kéo nhau chạy về phía ruộng không dám quay đầu lại.

Kỳ thật nếu bình tĩnh suy nghĩ lại thì sẽ nhận ra làm gì có xe cảnh sát nào chạy vào khu nghĩa địa vắng vẻ này chứ, nhưng mà biết làm sao, chúng nó bị công an rượt chạy theo thói quen rồi.
Thấy đám côn đồ đã chạy xa, cậu mới chạy tới coi ông cụ thế nào, ông cụ chắc đã bị đám người đó đánh, bây giờ đang nằm trên mặt đất rên rỉ.
\- Ông ơi ông có sao không\, chúng nó chạy hết rồi\, cháu đưa ông đến bệnh viện nhé\.

Ông Hà không ngờ mình chỉ vào nghĩa địa thăm mộ bạn một chút đã xảy ra chuyện, ông biết chống cự sẽ càng khó sống cho nên không phản kháng, tuy vậy vẫn bị đánh vài cái, bây giờ cả người ông đều đau, chân lại bị thương không đi được, thấy có cậu bé chạy tới đỡ mình, ông mới nhìn cậu rồi nói:
\- Cháu dìu ông ra đường cái đi\, người nhà ông đang ở đó đợi ông\.
Nghe thấy ông cụ có người nhà đưa tới, Công Nam không nghĩ nhiều lập tức kêu ông cụ ngồi lên lưng để mình cõng đi cho nhanh.

Tuy nhiên cậu vẫn cạy mạnh, thiếu niên mười lăm tuổi cơ thể chưa phát triển hết thường ngày lại không vận động gì nhiều, bây giờ cõng một ông cụ cao lớn, cơ thể lại hơi mập, cậu phải cố gắng hết sức, dùng hết sức bình sinh mới cõng ông cụ ra tới đường lớn nổi.
Tới nơi người nhà ông cụ lập tức dìu ông cụ vào xe, trước khi đi ông cụ kêu người đó móc ví cho cậu ít tiền nhưng cậu lắc đầu không nhận, thấy vậy ông cụ cũng không ép, sau đó lại hỏi tên cậu nhà ở khu nào, cảm thấy nói ra cũng không sao cho nên cậu thành thật nói cho ông cụ biết.
Chờ người nhà ông cụ lái xe đi rồi cậu mới quay trở về dắt xe đạp về nhà.

Tuy nhiên vừa mới leo lên xe cậu lập tức đứng hình.
“Sao lúc nãy mình không đỡ ông cụ ngồi lên xe rồi chở ra đường cái mà phải cõng người ta mệt bở hơi tai như vậy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi