CON RIÊNG CHỈ MUỐN HỌC TẬP


Một tiếng súng vang lên, viên đạn lập tức ghim vào bả vai phải của Trường Quân, người giả dạng nhanh chóng rút súng ra bắn về phía phát ra tiếng nổ, ngay sau đó "phụp" một tiếng, tên bắn lén kia bị bắn gục bằng một phát súng ngay giữa trán.
Trường Quân khụy xuống, Công Nam vội vàng đỡ lấy anh, đại não của cậu dừng hoạt động trong giây lát, đến khi tỉnh táo lại thì máu của anh đã nhuộm đỏ hai bàn tay của cậu.
Công Nam giữ chặt lấy anh, hốc mắt của cậu cay xè, miệng lưỡi đột nhiên mất đi chức năng vốn có, sự sợ hãi bao trùm lấy cậu, lần đầu tiên, cậu...!khóc trước mặt anh.
Trường Quân cố nhịn cơn đau đớn ở vai ngẩng đầu lên nhìn cậu, quả nhiên giống như anh tưởng tượng, cậu nhóc nhỏ của mình đã bị dọa sợ rồi, anh đau lòng cố hết sức giơ tay lên lau nước mắt cho cậu, dịu dàng an ủi:
\- Anh không sao, ngoan, đừng khóc, chúng ta về nhà thôi.
Anh vừa dứt câu, thuộc hạ sau lưng lập tức đi tới đỡ anh lên xe.

Lúc này Công Nam cũng vội vã lên xe theo, vừa lên xe, cậu gấp gáp nói với người giả dạng đang ngồi ở ghế điều khiển:
\- Đừng về nhà, lái tới bệnh viện, mau lái tới bệnh viên gần đây, nhanh chóng lấy viên đạn ra cho anh ấy.
Trường Quân kéo tay cậu lại, nói với cậu:
\- Chúng ta sẽ lái về biệt thự của anh, ngoan, ngồi xuống bên cạnh anh đi.
Công Nam nghe xong trong lòng bỗng nhiên nổi lửa giận, cao giọng răn dạy anh:

\- Đã là lúc nào rồi mà anh còn nhõng nhẽo như vậy, nghe lời em tới bệnh viện đi.
Người giả dạng đang lái xe ở ghế trước nghe cậu nói xong lập tức bật cười, chế nhạo nói:
\- Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có người đung từ nhõng nhẽo với cậu đấy Quân, cậu vợ nhỏ của cậu thật thú vị.
Trường Quân quát khẽ:
\- Câm cái mồm thối của cậu lại cho tôi.
Sau đó, anh quay sang suy yếu nở nụ cười với cậu:
\- Anh bị trúng đạn, đến bệnh viện sẽ không thoát khỏi sự chú ý của công an, chỗ của anh có bác sĩ riêng, phòng khám riêng, máy móc đều có đủ, tới đó sẽ có người xử lý vết thương cho anh, em cứ yên tâm đi.
Công Nam nghe xong cũng dịu lại ngồi xuống bên cạnh anh, đau lòng nhìn vết thương đang chảy máu của anh hỏi:
\- Tới đó bao xa, cứ để vết thương chảy máu như vậy cũng không tốt, hay là để em băng bó sơ qua giúp anh nha.
Trợ lý của Trường Quân đi theo ngồi ở hàng ghế trước quay xuống nói:
\- Chuyện này cứ để tôi làm.
Công Nam nhẹ nhàng gật đầu, cậu không có kinh nghiệm băng bó vết thương, nếu không cẩn thận sẽ đụng trúng vết thương mất.

Mà Trường Quân cũng không muốn để cậu băng bó, bởi vì anh không muốn cậu phải đối diện với hình ảnh máu me như thế này, anh không chắc chuyện này có để lại bóng ma tâm lý cho cậu hay không.

Trong xe bắt đầu trở nên yên tĩnh, trợ lý băng bó cho mình, ánh mắt của Trường Quân lại đặt trên người Công Nam, anh dùng cánh tay trái không bị thương vuốt má cậu một cái, sau đó vuốt mái tóc "dài" của cậu.

Đến lúc này Công Nam mới nhận ra mình vẫn còn đang đội tóc giả mặc đồ nữ, cậu ngượng ngùng định kéo tóc giả xuống thì bị Trường Quân ngăn lại, anh nói:
\- Cứ để như thế, trông em bây giờ rất...!xinh.
Trên môi anh nở một nụ cười, mặt mũi hiện lên vẻ thưởng thức cái đẹp, cậu bị anh nói thế xấu hổ kéo kéo đầu váy, sau đó như nghĩ tới cái gì đó, cậu quỳ lên ghế ở trước mặt anh, hai tay nắm góc váy vũ vũ nhướng mày đắc ý hỏi:
\- Đẹp gái không? Nếu anh thích, sau này em lại mặc cho anh ngắm.
"Két!"

Chiếc xe lạc tay lái lảo đảo một cái, cũng may người giả dạng lái xe rất vững, lập tức ổn định lại, sau đó anh ta bắt đầu vừa lái xe vừa cười như điên, nói:
\- Chưa từng thấy ai bạo dạn như cậu luôn đấy, tôi cứ tưởng cậu sẽ thẹn thùng các thứ rồi mắng ông Quân là "đồ đáng ghét" như mấy bé bot khác chứ.
Anh ta vừa nói xong, ngay cả trợ lý cũng không nhịn được cười khúc khích, Công Nam thẹn quá hóa giận vỗ vào thành ghế nói:
\- Ai là bot hả?
Người phía trên cười khinh bỉ:
\- Cậu có thể đè được Quân sao?
\- Khụ khụ!
Tiếng ho phát ra từ Trường Quân, anh cảm thấy hai người càng nói càng quá quắt rồi, vì thế lập tức cắt đứt cuộc nói chuyện không có dinh dưỡng này, tuy nhiên cũng nhờ có mấy câu nói thô bỉ của người giả dạng mà khiến Công Nam bớt lo lắng hơn nhiều.
Không bao lâu sau, xe cũng chạy tới căn biệt thự nằm ở Hóc Môn, xung quanh không có nhà dân, xe chạy một mạch tới trước cổng, cửa tự động mở ra, xe vừa dừng lại, Trường Quân lập tức được nâng vào bên trong nhà sau đó đưa thẳng vào một lối đi riêng đến một khu nhà biệt lập nằm bên cạnh nhà chính, xung quanh trông như một khu nhà bình thường, nhưng khi đi vào bên trong mới thấy không khác gì một bệnh viện.
Công Nam mở to mắt nhìn xung quanh, cậu đã tới căn biệt thự này vài lần, sao không biết lại có một khu nhà thế này chứ.
Vừa vào cửa, một thanh niên trạc tuổi Trường Quân mặc áo blouse trắng bước ra, nhìn thấy anh bị thương thì rất kinh ngạc, Công Nam thấy anh ta ăn mặc giống bác sĩ thì lập tức đi tới gấp gáp nói với anh ta:
\- Bác sĩ, mau lấy viên đạn ra giúp anh ấy đi.
Người nọ đi tới xem xét vết thương cho anh, sau đó tỏ vẻ dửng dưng nói:
\- Chỉ là vết thương nhỏ thôi, gắp đạn ra là xong.
Công Nam há to mồm, bị trúng đạn mà nói là vết thương nhỏ, lại còn nói đến nhẹ nhàng như vậy nữa, người này có đáng tin không vậy?
Công Nam đang định nói gì đó thì bị người giả dạng kéo lại, nói:

\- Đừng làm phiền, để cậu ta gắp viên đạn ra cho Quân, chúng ta cứ chờ bên ngoài là được.
Cậu chưa kịp nói gì thì Trường Quân đã bị đẩy vào trong, ngồi chờ ở bên ngoài, lòng cậu như lửa đốt đi qua đi lại, hai ba phút lại nhìn về phía phòng cấp cứu, sau đó lại tiếp tục lo lắng đi tới đi lui.
\-\-
Chuyện Công Nam bị bắt cóc tạm hạ màn, bên kia các chuyên gia viên sở giáo dục đã bắt đầu kiểm duyệt bài thi.
Giáo sư Huỳnh Hữu Thọ của trường đại học Hồng Thanh đang sửa chữa một xấp bài thi, cảm xúc của ông ấy không dao động quá nhiều, năm nay cũng giống những năm trước, điểm từ ba mươi đến ba lăm ba sáu khá nhiều, chỉ là cho tới giờ vẫn chưa xuất hiện bài thi đạt điểm tối đa khiến ông ấy có phần không vui.
Đột nhiên, khi chấm tới một bài thi, xem xét qua một loạt cách giải, trên mặt ông ấy cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười, gốc gác môn Toán của thí sinh này rất ổn, các bước giải cũng có sự tính toán trước sau chứ không tùy tiện bước nào tính bước đó giống phần lớn các thí sinh khác.
Đánh dấu tick một loạt từ trên xuống dưới, bỗng nhiên ở câu thứ sáu, ông ấy lại khựng lại, nhìn chằm chằm bài thi một hồi lâu, ông ấy quyết định cầm bài thi đứng lên đi tới phòng hội đồng.
Vừa đi vào, ông ấy đã mở miệng nói:
\- Chỗ tôi có một bài thi, giải đúng hết các đề, nhưng tôi không biết có nên cho em ấy tròn bốn mươi điểm hay không, mọi người xem xét giúp tôi nhé.
\-\-
Lời của tác giả: Chỉ còn một ngày thi nữa thôi, mọi người cố lên nhé!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi