CON RIÊNG CHỈ MUỐN HỌC TẬP


Công Nam và Xuân Khánh đứng ở cửa thu hút sự chú ý của mọi người bên trong hội trường, trong ánh mắt của những người ở đây, có tò mò, có dửng dưng, có ghét bỏ,! đủ loại.

Công Nam và Xuân Khánh đi vào, lễ phép cúi đầu chào những người trong phòng, hai người họ đều mới tham gia tập huấn IMO lần đầu, lễ nghi chào hỏi là điều không thể thiếu.

Nhưng mà, sau khi hai người chào xong, không ai mở miệng chào đón họ, mọi năm tiếp tục làm việc của mình, nên đọc sách cứ đọc sách, nên chơi điện thoại cứ chơi điện thoại.

Công Nam cảm thấy điều này rất bình thường, đi nơi đâu mà không có người này người kia, không phải ai cũng chào đón mình, cậu hiểu rất rõ đạo lý có cạnh tranh mới có phát triển, cho nên cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng Xuân Khánh thì không như vậy, nếu tính ra tuổi đời của cậu ta còn ít hơn Công Nam, vẫn còn là một cậu nhóc háo thắng lòng tự tôn cao.

Cho nên đối với trường hợp bị làm lơ như vậy, trong lòng cậu ta sinh ra chút tức giận.

Xuân Khánh quay sang cầm lấy khuỷu tay của Công Nam vừa kéo cậu đi vừa nói:
\- Chúng ta tự tìm chỗ của mình, đừng quan tâm tới họ.


Công Nam mặc kệ để Xuân Khánh kéo đi, kỳ thật dù đã sống mấy chục năm, dưng lòng tự cao của cậu vẫn không hề bị xã hội mài mòn, nếu người ta không để ý tới mình, cậu cũng không muốn dán mặt nóng vào mông lạnh của người ta.

Lúc sau có mấy người mới lục đục đi vào, hoặc lễ phép chào hỏi rồi bị phũ giống họ, hoặc kiêu ngạo lạnh lùng đi thẳng vào chỗ ngồi của mình, hoặc lúng túng không biết nên làm thế nào.

Không bao lâu sau, khi thí sinh trong phòng đã lên tới con số mười lăm người thì một người đàn ông trẻ tuổi chừng hai lăm giỏi mặc áo thun đen quần jean đeo mắt kính đen cầm một xấp tại liệu đi vào, anh ấy đi lên bục phát biểu, vỗ vỗ micro rồi lên tiếng:
\- Chào các bạn, chào mừng các bạn đến với buổi tập huấn IMO năm 2013, tôi tên Huỳnh Quốc Trịnh, các bạn có thể gọi tôi là Jason, tôi sẽ là người hướng dẫn tập huấn cho các bạn năm nay, các bạn không cần thắc mắc tôi có đủ tư cách hay không, bằng tiến sĩ của đại học Princeton chắc đã đủ rồi nhỉ? Như các bạn đã biết, năm nay chúng ta sẽ thi ở Santa Marta, Colombia, điểm thi đấu năm ngoái của chúng ta không cao, chỉ có duy nhất một huy chương vàng, năm nay tôi hy vọng các bạn sẽ vượt trội hơn năm ngoái, bản thân tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để huấn luyện tăng thêm kiến thức cho các bạn.

Dừng một chút, Jason nhìn lướt qua một lượt từng người trong phòng, nói:
\- Năm nay sẽ không có chế độ chọn lại thí sinh đã từng thi rồi nữa, kể cả những thí sinh đã thi năm trước đều phải huấn luyện lại, nếu không đạt tiêu chuẩn cũng sẽ bị loại như những người khác.

Lúc anh ấy nói tới đây, bỗng dưng một cánh tay giơ lên, một chàng trai trẻ tuổi đứng lên, hỏi:
\- Tại sao lại thay đổi vậy ạ?
Người vừa phát biểu là Hoàng Tuấn, mười tám tuổi học lớp mười hai, năm rồi cậu ta cũng tham gia IMO và đoạt giải ba với thành tích 22/42, thành tích này cũng thấp, tuy chỉ thấp hơn một điểm là cậu ta đã rơi xuống giải khuyến khích, nhưng nhìn tình hình chung vẫn rất khả quan, những tưởng năm nay cậu ta sẽ được tuyển thẳng nhờ thành tích năm trước, nhưng không ngờ bây giờ lại phải ngồi chung với đám người mới kém cỏi này.

Hơn nữa năm nay lại không tuyển thẳng mà phải sàn lọc lại, hành động này làm cậu ta cảm thấy mình bị coi thường.

Jason nhướng mày nhìn chàng trai trước mặt, nhìn biểu cảm bất mãn của cậu ta, Jason mỉm cười đáp:
\- Để đảm bảo tính công bằng và đầu ra, cho nên năm nay mới quyết định sửa đổi như thế, cậu không cần lo lắng mình không được chọn, nếu thực lực của cậu thật sự mạnh, hơn nữa đã từng tham gia IMO là một lợi thế thì cần gì phải e ngại lần tập huấn này.

Nghe Jason nói như thế, mặt của Hoàng Tuấn nghẹn đến đỏ bừng, lời này nghe vào tai người khác sẽ là lời an ủi, nhưng Hoàng Tuấn lại nghe thành chế nhạo châm biếm, mà đối với cậu ta, ánh mắt lúc này của những người trong phòng đã biến thành chê cười, cậu ta siết chặt nắm tay, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, tuy bây giờ cậu ta rất hận cái ông huấn luyện viên này, nhưng không thể trực tiếp nổi giận, ai biết người này có vic thù riêng mà đánh rớt cậu ta hay không?
Hoàng Tuấn nhẫn nhịn ngồi xuống, cậu ta cứ tưởng mình đã che giấu rất tốt, nhưng vẫn không qua được mắt của Jason, anh ấy cười khẽ một tiếng, nghĩ thầm mấy đứa nhỏ bây giờ quá nóng nảy, không ai nói trước được tương lai, nhưng bây giờ háo thắng đến cực đoan như vậy cũng không phải chuyện tốt.

Đáp lời Hoàng Tuấn xong, Jason tiếp tục cầm micro nói:

\- Hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, thể lệ cuộc thi tôi sẽ gửi mail cho các bạn, ngày mai chúng ta sẽ tập hợp ở đây để ôn tập, dù được tuyển hay không, hai tuần này có thể nói là khoảng thời gian quý giá của các bạn, tôi mong các bạn tập trung để tâm hết mức cho hai tuần này, như vậy cũng củng cố thêm cho kiến thức cho các bạn.

Được rồi, chắc hẳn đến được đây mọi người đều đã khá mệt, chúng ta nghỉ ngơi một ngày, ngày mai vào nội dung chính, giải tán đi.

Mọi người đứng dậy giải tán, Công Nam cũng muốn trở về phòng nghỉ ngơi, khi Công Nam đi tới cửa thì bị Jason gọi lại, anh ấy mỉm cười đi đến trước mặt cậu, nói:
\- Cậu chính là em Lê Công Nam, học sinh đoạt giải nhất học sinh giỏi quốc gia với số điểm tuyệt đối đúng không? Tôi có đọc thông tin về cậu, thành tích của cậu khiến tôi khá bất ngờ đấy.

Công Nam nghe Jason nói vậy có hơi ngạc nhiên, cậu cứ tưởng những người như anh ấy sẽ không có thời gian quan tâm đến những cuộc thi trong nước chứ.

Công Nam vốn đã có hảo cảm với Jason, mới hai mươi mấy tuổi đã là tiến sĩ của đại học Princeton, đủ thấy trình độ của anh ấy cao đến mức nào, đi theo học hỏi người như vậy, cậu chỉ có thêm chứ không thiệt.

Công Nam mỉm cười lễ phép đáp:
\- Em cám ơn, em còn phải học hỏi những người đi trước nhiều lắm ạ.

Thấy cậu lễ phép như thế, hảo cảm của Jason về cậu càng tăng thêm, một học sinh vừa giỏi vừa ngoan luôn được mọi người yêu thích, huống chi mặt mũi của cậu lại đáng yêu đẹp trai, người đối diện nhìn cũng cảm thấy vui tai vui mắt.


Tiếp theo đó, hai người lại say sưa vừa đi vừa trò chuyện với nhau, mà đề tài đều vây quanh toán học, một đề tài vốn nhàm chán, nhưng hai người cứ như nói mãi không hết, vô cùng hợp ý nhau.

Tại nơi họ không nhìn thấy, Hoàng Tuấn đứng nép sau vách tường nhìn theo bóng dáng hai người họ rời đi, trong mắt hiện lên sự oán độc.

Hừ, đúng là đồ nịnh bợ, muốn bợ mông người huấn luyện để được chọn à? Nằm mơ!
\-\-
Lời của tác giả: Nhân vật trong truyện đều là hư cấu, không lấy hình tượng từ người thật bên ngoài.

\(Gừng không đưa vào thí sinh tham gia IMO năm 2012 vào truyện\)
Vẫn còn một chap nữa sắp ra, chap sau chứa nhiều lượng kiến thức, cho Gừng chút thời gian nghiên cứu nha.

\(viết cái gì liên quan đến kiến thức là mệt não\).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi