CON RIÊNG

Khi con người ta bị đi quá giới hạn khả năng nhẫn nhịn sẽ không còn. Chị Liên mang tiếng là vợ sắp cưới của Vinh, dù năm lần bảy lượt chị ta làm khó tôi tôi cũng chấp nhận, nhưng việc chị ta đến hại chị Lan suýt mất mạng đã khiến tôi phẫn uất, và đến hiện tại việc chị ta bạo hành con trai tôi đến bầm tím cả người chính là giọt nước tràn ly. Thằng bé nó biết gì? Chị ta không còn là khốn nạn mà là độc ác, thằng bé vừa trải qua một cuộc phẫu thuật thập tử nhất sinh mà chị ta lại nỡ ra tay như vậy. Tôi không còn muốn giữ lý trí, ôm Bo đứng dậy lao ra ngoài. Thế nhưng mới đến của đã bị Vinh chặn lại rồi nói:

- Thuỷ… bình tĩnh.

Tôi nhìn Vinh, có vẻ như anh ta đã nghe được hết hoặc đã biết. Nếu đã vậy tôi càng không cần nhân nhượng liền nói:

- Anh buông tay tôi ra…

- Chuyện này để tôi giải quyết.

- Anh thì giải quyết được cái gì anh buông tay tôi ra.

- Tôi đã bảo để im rồi còn gì? Sao em ngang ngược thế, tôi sẽ không để con trai tôi chịu thiệt thòi đâu.

Nói rồi Vinh đi xuống dưới, tôi cũng bế Bo, cố nín nhịn đi theo sau. Chị Liên vẫn ngồi dưới phòng khách chơi với bà Thảo, ông Quang thì ngồi bên ngoài sân hóng gió. Thấy tôi cùng Vinh bước xuống chị Liên hơi nhếch môi, tôi chỉ hận mình không đặt Bo xuống mà lao vào đánh cho chị ta một trận. Vinh kéo Bo về phía mình rồi ngồi xuống ghế từ tốn nói:

- Mẹ, dạo này con đi làm ai là người ở nhà tắm cho Bo?

Bà Thảo liếc nhìn tôi hỏi lại:

- Sao? Có chuyện gì à?

- Mẹ con đang hỏi ai là người tắm cho Bo?

Tôi nhìn chị Liên, lông mày hơi chau lại, bà Thảo hất mặt sang chị nói:

- Con Liên nó tắm, mà có cái chuyện gì? Nó tắm cho thằng bé thơm tho sạch sẽ chứ có cái gì mà tự dưng mày hỏi với chất vấn thế?

Vinh kéo áo Bo lên, gân trên trán anh giật liên tục, mặt đỏ au rít lên:

- Mẹ xem thằng bé bầm tím hết cả người mà mẹ cũng không biết. Mấy hôm nay con bận để thằng bé ở nhà cho mẹ mà mẹ lại để người lạ tắm cho nó rồi để người nó tím tái thế này?

Bà Thảo nhìn vết bầm trên người Bo, gương mặt lộ vẻ sự sửng sốt tột độ còn chị Liên mặt vẫn bình thản nói:

- Thằng bé nó bảo nó ngã nên tím, cháu cũng quên không nói lại với bác.

Chị ta vừa nói xong Vinh đã đập tay xuống bàn rít lên:

- Đến lúc này mà cô vẫn giảo hoạt định chối tội sao? Cô bấu thằng bé ra như vậy mà dám nói thằng bé ngã?

- Anh nói gì vậy? Thuỷ… em đã nói gì với anh Vinh? Chị có làm gì em đâu mà em lại đi nói linh tinh như vậy?

Lúc này ông Quang thấy ồn ào cũng bước vào, Vinh cúi xuống hỏi Bo:

- Con nói cho ba biết có phải cô Liên bấu con không? Có ba ở đây con không phải sợ gì.

Thằng bé không đáp, hai tay bám chặt lên vai Vinh khẽ gật đầu.

- Liên, trẻ con nó không biết nói dối, sao cô lại có thể tàn nhẫn bạo hành một đứa bé chưa được năm tuổi lại vừa trải qua một cuộc phẫu thuật?

Bà Thảo nhìn chị Liên, ánh mắt vẫn như chưa tin nổi. Chị ta vẫn giữ thái độ bình thản nói:

- Trẻ con không nói dối nhưng người lớn dạy nó nói dối nó vẫn có thể nói dối. Thuỷ là con người tráo trở thế nào anh cũng biết, tại sao anh không nghĩ cô ấy dạy thằng bé nói.

Bà Thảo lúc này gật đầu đáp:

- Đúng đấy Vinh, cái Liên nó rất yêu trẻ con, nó mua rất nhiều đồ chơi cho Bo, chắc chắn nó không phải người nư vậy đâu. Biết đâu có người cố ý giở trò thì sao?

Vinh hơi nhếch mép nói:

- Muốn biết Bo nói dối, muốn biết có ai giở trò thì mọi người xem đoạn video này. Hôm qua con đưa Bo đi gặp chị gái của Thuỷ trong bệnh viện thì Thuỷ phát hiện ra người thằng bé có rất nhiều vết bầm. Con mang thằng bé đi khám bác sĩ nói đây là vết thương do tác động ngoại, hỏi Bo thì Bo nói ngã vào thành giường. Nhưng ngã không thể cho những vết bầm nhỏ con như vậy nên chiều qua khi ba với mẹ đi sang nhà cô Huynh con đã bí mật lắp camera phòng Bo, cả trong phòng ngủ của Bo lẫn trong nhà tắm. Sáng nay do có cuộc họp nên con chưa thể xem được, đến ban nãy con đã lên xem, hai buổi tối người tắm đều là Liên. Mẹ và ba xem đi.

Vinh vừa nói đến đây chị Liên chợt tái mét mặt. Hình như chị ta run đến mức không thở nổi, thế nhưng đã không kịp, Vinh đã kéo chiếc máy tính lại và bật lên rồi nói:

- Con chỉ cho xem những đoạn cắt, video full lát có thể xem sau.

Nói rồi Vinh khẽ ấn nút, trên màn hình máy tính rất rõ nét, từng tiếng bước chân đi cũng nghe được. Ngay ở phòng tắm, chị Liên đang cởi quần áo cho Bo rất mạnh bạo. Thằng bé im lặng chịu đựng, không nói gì. Vừa cởi xong chị ta liền đưa tay tát bốp một phát vào đầu thằng bé rồi rít lên:

- Tao đã nói cấm mày được đòi mẹ mày cơ mà? Mày muốn chết không?

Tôi nhìn theo, không kìm được lao vào chị ta cầm tóc gào lên:

- Sao chị có thể đánh thằng bé mạnh như vậy? Tại sao? Chị là con súc vật, cầm thú…

Vừa nói tôi vừa bật khóc tu tu, thực sự nhìn con bị chị ta bạo hành tôi không kìm nổi nước mắt, Vinh phải buông tay Bo, kéo tôi ra tôi mới dừng lại. Trên màn hình chị ta lại ấn đầu Bo xuống dưới rất mạnh, tay chạm xuống mạng sườn bấu một cái rõ đâu, phải đau thế nào thằng bé mới bầm tím lên như vậy. Tim tôi như có ai cứa rất đâu, chị ta vừa bấu vừa doạ nạt:

- Tao cấm mày được kể chuyện này ra với ai, tao nhắc lại, chuyện này mà có ai biết tao sẽ giết chết con mẹ mày. Hiểu chưa?

Thằng bé bị doạ, đứng nép vào một góc, trần truồng không kêu than chỉ khẽ gật đầu. Tôi gần như không thể xem nốt đoạn video bởi những cái đánh vào con liền gào lên:

- Con cầm thú này, mày không phải là người.

Tôi định lao vào lại bị Vinh kéo ra, lúc này tôi không còn nể nang gì, không còn muốn gọi một câu chị, hay câu chị, chỉ muốn táng thẳng vào bản mặt cần thú của nó. Bà Thảo nhìn đoạn video gương mặt vẫn thất thần kinh hãi. Còn đoạn video hôm nay chị ta tắm nhưng Vinh thấy tôi bị kích động mạnh lên không bật. Tất cả mọi người đều gần như không dám tin vào những gì diễn ra trước mắt. Vinh đưa Bo cho người giúp việc mang lên tầng rồi nói:

- Mẹ, một người độc ác thế này mà mẹ muốn cô ta cưới con? Muốn cô ta chăm sóc con trai của con sao?

Bà Thảo lúc này nước mắt cũng đã rơi, Vinh lại nói:

- Chưa hết đâu, chính cô ta là người khiến chị của Thuỷ, tức bác ruột của Bo phải nhập viện. Chị ấy bị hen suyễn, lại bị tim vậy mà cô ta đến kích động, rồi vứt thuốc của người ta đi khiến người ta suýt chết. Và hơn hết cô ta còn là người đứng sau hai tên đường dây tống tiền con năm ấy. Đoạn video tống tiền là cô ta sai hai tên ấy chứ không phải Thuỷ tống tiền.

- Vinh… con nói gì?

- Mẹ có thể không tin nhưng con đã điều tra lại. Nếu mẹ muốn, mai có thể ra cơ quan con xem bằng chứng, con chưa kịp mang về.

- Sao… sao có thể…?

- Mẹ, sao lại không thể? Vì muốn hạ nhục Thuỷ mà cô ta làm như vậy. Trước kia con vì nghĩ Thuỷ bỏ Bo nên không muốn điều tra những chuyện ấy nhưng giờ gặp lại thấy có quá nhiều nghi vấn nên đã tìm hiểu lại mọi việc.

Bà Thảo nhìn con Liên đột nhiên lao đến rít lên:

- Liên, tại sao mày lại làm thế? Mày tống tiền thằng Vinh cũng được, mày làm gì cũng được nhưng tại sao mày lại đi bạo hành một đứa trẻ. Mày biết nó là cốt nhục của thằng Vinh, mày biết là cháu đích tôn của nhà họ Trần sao mày dám làm thế? Tại sao?

Con Liên lúc này ngồi im rổi run lẩy bẩy đáp:

- Video kia có thể là cắt ghép thôi… bác nghe cháu nói.

- Có cả video full mà mày dám nói cắt ghép. Mày đánh nó như vậy mà mày bảo cắt ghép. Bao nhiêu năm nay tao coi mày như con cháu trong nhà tại sao mày lại làm thế. Tao vì nghĩ cho mày gần gũi với nó để sau này chăm sóc nó tốt hơn mà mày dám ra tay với nó. Con ôn nghiệt này, sao mày dám đánh nó như vậy?

- Bác…

- Mày đừng gọi tao là bác, mày cút, cút khỏi đây.

Ông Quang ôm đầu, cảnh Bo bị đánh khiến người như ông cũng không kìm được nước mắt. Ông tức giận kéo con Liên đứng dậy rồi nói:

- Mày cút khỏi đây, cút mau. Con súc vật này cút.

- Bác ơi.

- Tao nói cho mày biết, từ giây phút này mày vĩnh viễn không được bước chân vào ngôi nhà này.

Con Liên nghe xong bật khóc tức tưởi, vừa khóc vừa nói:

- Cháu biết cháu sai rồi nhưng thực sự do cháu ghen tuông mù quáng, vì anh Vinh lúc nào cũng tìm đến cô ta… cháu… cháu giận quá mất khôn.

Vinh nhìn Liên đáp lại:

- Cô có tư cách gì mà ghen? Tôi chưa từng yêu cô, chưa từng có gì trên mức tình bạn với cô, nếu không vì mẹ tôi quý cô, nếu không vì chơi với nhau từ nhỏ tôi đã cắt đứt với cô từ cái ngày cô đánh Thuỷ chảy máu miệng rồi. Nhưng nể tình cô lại không biết những việc ác độc nên tôi còn mặc kệ. Mẹ tôi quý cô, tôi không có cách ngăn cản, nhưng cô lại không biết điều cô đánh một đứa nhỏ một cách độc ác như vậy. Những ngày qua tôi đi công tác lại có mấy vụ điều tra không để mắt đến nó một chút mà cô lại ra tay tàn nhẫn như một con thú vô học.

- Anh Vinh…

Ông Quang dường như không nhìn nổi cái điệu bộ của con mụ Liên liền đẩy nó xuống đất rồi nói:

- Cút!

- Cháu xin bác.

- Tao bảo mày cút! Cái loại bạo hành trẻ con như mày thì đéo có tư cách làm osin trong cái nhà này chứ đừng nói làm dâu.

Con Liên dường như đã không còn một lời nào để nói, đứng dậy lảo đảo bước ra ngoài. Khi nó đi khuất tôi cũng ngồi phịch xuống ghế bật khóc, khóc vì thương con, vì căm tức, vì phẫn uất. Bà Thảo cũng khóc vừa khóc bà vừa nói:

- Khổ thân thằng bé… tôi…

Ông Quang thấy bà khóc liền quát:

- Không phải tại bà à? Bà tắm táp chăm sóc cho cháu nó đã không xảy ra cơ sự này.

- Tại tôi cứ nghĩ là cho con Liên gần gũi với thằng bé để nảy sinh tình cảm. Bình thường con bé nó rất tốt với tôi cơ mà, sao mà nó lại như vậy.

- Vì giờ nó mới lộ bản chất chứ sao? Bà lúc nào cũng thích nó, cũng dung túng cho nó, nó tung tin đồn, rồi nó làm gì bà cũng ủng hộ.

- Tôi…

- Tôi nói rồi, trên đời này chỉ cùng máu mủ ruột thịt mới có thể tin được, hôm nay mà không phát hiện ra chắc thằng bé gặp nguy hiểm lúc nào chẳng hay.

Bà Thảo loạng choạng đứng dậy bước lên tầng, Vinh cũng cất máy tính mang lên. Tôi nhìn ông Quang, một lúc sau mới nói:

- Ông Quang… tôi có thể ghi thêm trong điều khoản một yêu cầu được không?

- Yêu cầu gì?

- Hãy đảm bảo mọi sự an toàn cho thằng bé.

- Cô Thuỷ, tôi biết cô đang lo lắng điều gì nhưng có lẽ đây là bài học cho vợ chồng tôi. Cô yên tâm sau này thằng Vinh có lấy ai, tôi cũng sẽ không cho bất cứ ai đụng đến thằng bé, điều này tôi có thể đảm bảo với cô. Và nếu như còn xảy ra sự việc như vậy… tôi sẽ trả lại quyền nuôi thằng bé cho cô.

Nghe ông Quang nói tôi cũng đủ hiểu sau lần này ông sẽ không để Bo chịu thêm thiệt thòi nào. Tôi thương con, gia đình người ta cũng thương cháu… chỉ có điều tôi vẫn rất đau lòng. Ông Quang nhìn tôi nói tiếp:

- Tôi nghĩ mai cô và chị cô dọn đến đây đi, ban nãy tôi có nghe thằng Vinh nói con bé Liên đứng sau vụ tống tiền… tôi không nghĩ nó lại có thể làm ra trò này. Cô Thuỷ… trong điều khoản tôi có thể đảm bảo với cô thêm một việc, đảm bảo an toàn cho cô và người thân của cô ngay từ lúc này. Thằng bé hôm nay rất sợ hãi, cô có thể ở lại ngủ với nó, còn về việc của chị gái cô với bạn thân cô giờ tôi sẽ cho người để mắt tới con Liên.

Tôi gật đầu cảm ơn rồi bước lên phòng của Bo. Bà Thảo đang ôm nó, nước mắt vẫn rơi lã chã nói:

- Nội xin lỗi con, nội xin lỗi con nhiều lắm.

- Bà nội, bà đâu có lỗi gì đâu bà?

- Bo ngoan, từ nay bà sẽ không để ai đụng vào con đâu.

Bo gật đầu, thơm lên má bà Thảo, đến khi nó nhìn thấy tôi liền nói:

- Mẹ Thuỷ.

Bà Thảo nhìn tôi khẽ đặt Bo xuống rồi bước ra ngoài, không nói gì với tôi. Khi tôi vừa bước vào liền ôm con rồi nói:

- Bo, con sợ lắm đúng không?

- Dạ. Nhưng giờ con hết sợ rồi, bà nội bảo từ nay bà sẽ không cho cô Liên vào đây nữa. Mà mẹ ơi, hôm nay mẹ ngủ đây với con được không?

Tôi gật đầu đáp:

- Được, mẹ hôm nay ngủ với con.

Thằng bé thấy vậy liền nhảy tót xuống chạy ra ngoài gọi:

- Ba ơi, ba ơi.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì Vinh đã bước vào, Bo nhìn Vinh hớn hở nói:

- Mẹ đồng ý ngủ lại với hai ba con mình rồi.

Tôi kinh ngạc lắp bắp nói;

- Mẹ bảo… mẹ bảo ngủ với Bo thôi mà.

- Nhưng Bo bình thường ngủ với ba quen rồi.

- Nhưng… mẹ không thể ngủ với ba được, con xem giường này chật thế này.

Vinh đứng khoanh tay dựa lưng vào tường đáp:

- Giường mét tám mà chật sao? Tôi với Bo nằm cũng chỉ hết được chưa đến một mét, cho em tám mươi phân đấy.

- Anh..

Tôi nhìn Vinh mắc nghẹn mà không biết phải làm gì. Bo thấy tôi như vậy xị mặt xuống nói:

- Mẹ ơi, con sợ lắm… mẹ ngủ ở đây với ba với con đi, con muốn nằm giữa cả ba lẫn mẹ.

Thực lòng tôi cũng không biết phải thế nào, thương con muốn ngủ cùng con nhưng… nhưng ngủ chung cả Vinh. Tôi khẽ đi về phía Vinh hơi huých huých tay nói tiếp:

- Hôm nay ba Vinh hình như có lịch trực đó.

Vinh lắc đầu đáp:

- Không hề, lịch trực tuần này không có ngày nào luôn.

Bo lại nói:

- Mẹ, mẹ không thích ngủ với con à? Hay mẹ ghét con?

- Không phải đâu mà Bo.

- Vậy mẹ đồng ý đi.

Vinh cúi xuống thì thầm tai tôi nói:

- Thằng bé sợ hãi như vậy em ngủ cùng đi, nếu ngại thì đợi nó ngủ say tôi sẽ đi về phòng.

- Thật nhé.

- Thật.

Tôi thấy vậy không còn cách nào khác ôm Bo lên giường. Vinh nằm ở ngoài, Bo nằm giữa, tôi nằm trong. Bo ngủ không thích có ánh điện sáng nên đành tắt đi chỉ bật bóng ngủ mờ mờ. Dưới bóng ánh sáng ấy tôi thấy Vinh nắm bàn tay nhỏ bé của Bo rồi nói:

- Bo, thế này con đỡ sợ chưa?

- Dạ con đỡ sợ rồi.

- Từ nay ba dù bận cỡ nào cũng sẽ về với con, tắm rửa cho con nhé. Tối nào ba mẹ cũng sẽ ngủ với con thế này.

- Thật không ba?

- Thật.

Bo quay sang thơm lên má Vinh rồi lại thơm lên má tôi cười vui vẻ:

- Mẹ ơi, chỉ cần ngủ cùng ba mẹ thế này Bo không sợ gì nữa hết. Từ nay mẹ hôm nào cũng ngủ với Bo và ba Vinh nhé.

Tôi ngường ngùng đáp:

- Được rồi. Nào, mẹ gãi lưng cho Bo nha. Bo có buồn ngủ không nào?

- Dạ không, tối con buồn ngủ nhiều quá giờ hết rồi.

Trời đất ơi, thế này thì bao giờ Vinh mới về đây? Tôi liếc nhìn anh, tự dưng bắt gặp ánh mắt anh cũng nhìn mình, không hiểu sao tôi không chịu được ánh mắt ấy đành cúi xuống. Bo vẫn cười nói tíu tít, tôi cũng nói chuyện cho con quên đi chuyện của Liên. Tôi thực sự không mong gì nhiều, chỉ mong những chuyện buồn này đừng đến với con nữa. Trời mỗi lúc một khuya, Bo vẫn chưa chịu ngủ, hết quay sang tôi nhõng nhẽo lại quay sang Vinh đòi kể chuyện. Mấy ngày mệt nhọc tôi thực sự rất buồn ngủ, cuối cùng khi nghe Vinh kể chuyện cho Bo tôi cũng ngủ thiếp đi. Trên tầng có tiếng ông Quang và bà Thảo nói chuyện với nhau, hình như hai người vẫn đang chưa hết bàng hoàng vì chị Liên. Tôi chỉ nghe được loáng thoáng rồi ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy chợt giật mình khi thấy cả tôi và Bo đều được Vinh ôm chặt…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi