CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Vô số ý nghĩ xẹt qua trong đầu, cuối cùng Bạc Dạ nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Ừ, được thôi."

Anh... anh đồng ý rồi?

Chắc là mặt trời mọc ở phía Tây quả!

Nhưng ngay sau đó Bạc Dạ lại cười lạnh: "Em cứ việc mang con chạy trốn thử xem, bị bắt trở về sẽ không có đãi ngộ như bây giờ đâu."

Lời nói này làm trái tim Đường Thi tê rần, sắc mặt người phụ nữ trắng

bệch, cười cười với Bạc Dạ: “Vậy ngược lại phải cảm ơn Bạc Thiếu đã có lòng từ bi hôm nay cho mẹ con chúng tôi đi ra ngoài chơi." Bạc Dạ nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, Đường Thi đã được Đường

Duy vui vẻ nắm tay chạy ra ngoài, trên mặt cậu nhóc tràn đầy vẻ hưng phấn:

"Mẹ, mẹ đừng ngần người nữa! Bây giờ chúng ta bắt đầu xuất phát luôn!"

Lâu lắm rồi... Lâu lắm rồi mới được đi ra ngoài chơi đùa với mẹ như thế này!

Vẻ mặt hưng phấn của Đường Duy chẳng khác nào một cái tát lên người Bạc Dạ, Bạc Dạ lộ ra vẻ mặt này bao giờ, thật đáng thương.

Ánh mắt Bạc Dạ đặt ở trên người hai mẹ con đang đi ra cửa một lúc lâu mới thu hồi lại, ánh mắt của An Như bên người lại khẽ động, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra rồi gửi một tin nhắn. Đường Thi đã lâu rồi không ra ngoài một mình với Đường Duy, Đường Duy nắm lấy tay cô, hai mẹ con lên taxi, nó lại hỏi: "Mẹ, lần sau con có thể đi chơi với cậu không?"

Hai mắt Đường Thi đỏ bừng, hai tay sờ lên mặt nó cũng bắt đầu run rẩy, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Có thể nha."

Hai mắt Đường Duy sáng lấp lánh: "Quá tốt rồi, con rất nhớ cậu!"

Đường Thi ngẩng đầu lên, cố sức nhìn nóc xe taxi, không cho nước mắt rơi xuống. Cô cố gắng cười, không có việc gì, chịu đựng là tốt rồi, cô có thể chịu được mà!

Anh à, nếu anh ở trên trời có linh, có cảm thấy được nỗi nhớ của Duy Duy không? Một mình anh có thấy cô đơn không?

Hai mẹ con xuống xe trong một trung tâm mua sắm lớn, Đường Duy như trẻ con mà chạy về phía trước, Đường Thi nhoèn miệng cười đuổi theo phía sau, con trai tinh quái còn người mẹ hào phóng tao nhã, tổ hợp này làm cho mọi người đều liếc mắt nhìn. Đường Thi gắp cho Đường Duy hai con thú nhồi bông ở máy gắp thú trước mắt, Đường Duy vui mừng mà kêu to, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng. Đã lâu rồi nó không được vui vẻ như vậy.

"Mẹ, con muốn đi vệ sinh."

Trong tay Đường Duy ôm mấy con thú nhồi bông, nói với Đường Thi:

"Chúng ta đi vệ sinh đi."

"Được." Đường Thi đưa Đường Duy đến cửa nhà vệ sinh: "Xong rồi thì gọi mẹ, mẹ ở bên ngoài chờ con."

"Da!"

Đường Duy vẫn không chịu buông tay, một mình ôm thú nhồi bông đi WC nam.

Nhưng, đã qua năm phút đồng hồ, Đường Duy còn chưa đi ra.

Đường Thi có chút lo lắng: "Duy Duy, bụng không thoải mái sao? Mẹ vào xem một chút?"

Hành lang WC trống rỗng truyền lại tiếng của cô. Lúc này Đường Thi mới nhận ra có chuyện lớn không tốt, lúc đi tới thì phát hiện hai con thú nhồi bông vốn ban đầu Đường Duy ôm đang nằm trên mặt đất, nhưng trong từng phòng nhỏ của wC cũng không có tiếng của Đường Duy.

Đường Duy, Đường Duy!

Hai chữ bắt cóc nhảy vào trong đầu của Đường Thi, tinh thần của cô luống cuống, đúng lúc này có một người đàn ông bước vào, thấy cô là một người phụ nữ mà ở trong WC này, liền huýt sáo: "Người đẹp, lại đây đánh dã chiến hả?"

Đường Thi nắm lấy anh tay, bất lực quát to: “Anh có nhìn thấy con trai tôi hay không? Nó cao đến chân như vầy, lớn khoảng năm sáu tuổ.."

"Yo, quan tâm con trai như vậy làm gì?"

Trong mắt người đàn ông xẹt qua một chút hung ác độc địa: "Thằng nhóc thúi đó mạng lớn lắm không chết được đâu, nếu không bây giờ chúng ta làm trước một chút chuyện khác trước."

Chuông cảnh báo trong đầu Đường Thi vang lên, cô định lên tiếng giấy dụa, còn chưa há miệng ra đã bị một bàn tay to bum lại, Đường Thi không nghĩ ngợi, cô cắn xuống một cái!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi