CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Không có mưu đồ lợi dụng, anh ta tuyệt đối không tin Chỉ là lúc suy nghĩ này bốc lên, Từ Thánh Mân lại lập tức giật nảy mình, sao anh ta lại có suy nghĩ như vậy…

Anh ta thực sự điên rồi.

Cố gắng nhịn xuống, Từ Thánh Mân hít thở thật sâu, quay người không nhìn bóng.

dáng hai người Lam Thất Thất và Hồ Quân dính vào nhau nữa.

Hình ảnh đó khiến anh ta cảm thấy chói mắt.

Nhưng ngược lại là Lạc Du Du muốn ở bên cạnh Lam Thất Thất, nhưng nghĩ tới Sakahara Kurosawa đi tìm, hai nơi làm khó, vẻ mặt có hơi ứ đọng.

Lam Thất Thất phát hiện được, cô vẫy tay với Lạc Du Du, giỏi đoán ý người nói: “Cậu nhanh tới bên cạnh chồng chưa cưới của mình đi, tớ ở đây không sao đâu, đây không phải là cậu giúp tớ gọi viện binh tới rồi Viện binh Hồ Quân bất đắc dĩ cười: “Được thôi”

Chỉ là vẻ mặt anh ta như thế, lúc bị Từ Thánh Mân bắt được, trong mắt liền biến thành một loại cưng chiều, cưng chiều Lam Thất Thất.

Ố, bọn họ mới quen bao lâu, Hồ Quân đã dùng loại ánh mắt này nhìn cô.

Nói là không có mưu đồ lợi dụng, anh ta tuyệt đối không tin.

Chỉ là dòng suy nghĩ lướt qua từng lần một trong đầu, hết lần này tới lần khác Từ Thánh Mân vẫn còn ra vẻ thờ ơ. Anh ta không ngừng khuyên nhủ mình, Lam Thất Thất làm chuyện gì cũng không liên quan tới mình.

Không cần nhìn, không cần quan tâm, không nên suy nghĩ nhiều…

Cản răng muốn đi, lại đụng phải Diệp Tiêu và Từ Dao đối diện đi tới Xem ra nhà họ Lạc ngoài nguyên nhân mặt mũi ra còn mời tới một vài người nổi tiếng.

Chỉ là bây giờ Từ Dao nghênh ngang đi tới, chẳng qua chỉ là khoe khoang quan hệ tốt đẹp của cô ta và nhà họ Diệp với đám người, bởi vậy người bên cạnh cũng để vào trong mắt. Mà Từ Thánh Mân anh ta nếu như bị người ta nhìn ra có hiềm khích với Lam Thất Thất, tin tức như vậy ắt tất sẽ truyền đến tai ba anh ta Từ Thánh Mân suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định đi về phía Lam Thất Thất, thay đổi vẻ mặt chán ghét, ngược lại chủ động chào hỏi: “Thất Thất.”

Thất Thất bị một tiếng gọi này làm mất hồn, sắc mặt Lam Thất Thất đỏ lên đứng đó, nói chuyện có hơi cà lăm: “Anh… Anh…”

“Đừng làm rộn” Từ Thánh Mân miễn cưỡng nở nụ cười, vẫn là dáng vẻ hững hờ kia, đưa tay sờ tóc Lam Thất Thất: “Không cần kϊƈɦ thích anh như vậy”

Giọng điệu này… Thật giống như trở lại…

trở lại lúc trước.

Trái tim Lam Thất Thất đập thình thịch điên cuồng, Từ Thánh Mân nhân lúc cô xuất thần, rút bàn tay trong lòng bàn tay Hồ Quân ra: “Từ Dao tới rồi, chúng ta đi qua chào hỏi chứ?”

Sử dụng chính là hai chữ “chúng ta” này.

Lam Thất Thất bị anh ta lừa đến thất điên bát đảo, cứ ngu ngốc gật đầu như vậy, đi theo anh ta qua chào hỏi Từ Dao.

Cô biết Từ Dao và Từ Thánh Mân quan hệ không tốt, hai người vì tranh đoạt địa vị ở nhà họ Từ đánh nhau đến anh chết tôi sống, chỉ là không ngờ bây giờ Từ Dao đã nắm giữ được nhà họ Diệp.

Từ Dao âm thầm tạm thời không cảnh cáo Diệp Tiêu, xảy ra chuyện hai người bọn họ chính là một con châu chấu trêи sợi dây.

thừng, cho nên để không vạch trần mọi chuyện, Diệp Tiêu kìm nén nhịn xuống không vạch mặt với Từ Dao, tiếp tục qua lại với cô ta “Anh, anh cũng tới rồi” Từ Dao vẫn cười đoan trang hào phóng, trông có vẻ là thiên kim tiểu thư, mặc dù như nước với lửa với Từ Thánh Mân, nhưng trước mặt người ngoài vẫn ra dáng bạn bè thân thiết.

Gương mặt này nhìn liền khiến Lam Thất Thất buồn nôn.

Cô nghĩ cô và Tô Nhan vẫn không gay gắt như Từ Dao, Tô Nhan phản bội đạo lý luân thường, mà tính tình cô lại nóng nảy, không hề giống dáng vẻ tiểu thư khuê các chút nào. Chỉ có Từ Dao, mọi cử động đều là tiêu chuẩn danh viện, không tìm ra một chút điểm yếu nào.

Cô ta yêu cầu mình quá cao, yêu cầu mình sống như một hình mẫu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi