CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Những lời chất vấn thoát ra từ trong miệng cô mỗi một chữ đều rất mạnh mẽ, nói năng có khí phách.

Từ Thánh Mẫn nghĩ tới làm cho lương tâm của anh ta cũng trở nên đau đớn.

“Anh nói chuyện đi chứ!”

Không nghe thấy câu trả lời, Lam Thất Thất chỉ có thể xông tới nằm cổ áo của Từ Thánh Mẫn làm nhăn chiếc áo sơ mi quý giá của anh ta, lúc này có chỉ có thể dùng giọng nói để che dấu sự căng thẳng và sợ hãi của bản thân: “Từ Thánh Mân anh nói chuyện đi chứ, ít nhất anh cũng phải giải thích, anh nói cho em biết tại sao.

Biết rất rõ ràng cô thích anh ta mà vẫn còn muốn nói ra những lời làm tổn thương người khác như vậy, tại sao chú?

Anh ta muốn nhìn thấy cô đau đớn sao? Hay là nói anh ta đã chịu đựng cô đủ rồi?

Tại sao phải cho cô sắc mặt tốt rồi lại cho cô một đòn chí mạng chứ?

Thế nhưng cho dù Lam Thất Thất có nằm chặt anh ta thế nào thì câu trả lời nhận được vĩnh viễn là im lặng. Im lặng không có được cảm giác an toàn nào từ trêи người Từ Thánh Mẫn.

Lam Thất Thất yếu ớt buông lỏng ngón tay, cô đỏ vành mắt lắc đầu: “Không thể nào, Từ Thánh Mẫn anh hãy thu lại những lời vừa mới nói đi Thu lại thì cô có thể xem như không nghe thấy, vẫn có thể tiếp tục thích anh ta, tiếp tục làm anh ta vui lòng. Thu lại đi. Có phải trái tim của cô cũng sẽ trở lại trạng thái như lúc ban đầu không?

Lam Thất Thất kêu khóc gào thét với Từ Thánh Mẫn: “Sao anh có thể làm như vậy!”

“Tại sao?” Khuôn mặt của Từ Thánh Mẫn đẹp để nhưng mà lời nói ra lại là: “Không thể lợi dụng cô?”

Lợi dụng tình cảm từ xưa đến nay không phải là chuyện phạm pháp, trừ phi lợi dụng tình cảm để thu được những lợi ích đáng kể khác một cách bất hợp pháp.

Nhưng mà Từ Thánh Mân lại không có.

Anh ta có thể hoàn toàn thoát khỏi tất cả sự trừng phạt pháp luật thậm chí dư luận bởi vì anh ta không có tội. Lam Thất Thất bị một câu nói của anh ta làm cho sắc mặt trắng bệch, giống như cơ thể ngay lập tức bị người ta rút hết tất cả máu.

Nếu như anh ta thật sự cảm thấy cô phiên thì có thể nói thắng với cô, Lam Thất Thất cũng không phải là loại người thích dây dưa, cô hoàn toàn có thể không gây thêm bất cứ phiền phức nào cho anh ta “Em có thể cút ra xa, em có thể không quấy rầy anh nữa, tại sao… Cô cầm được thì cũng buông được, cùng lắm thì thua bởi anh ta mà thôi, thế nhưng tại sao rõ ràng chán ghét cô mà còn muốn lợi dụng cô?

Trong một thế giới mà Lam Thất Thất luôn đi thẳng và không có bất kỳ sự lừa dối nào, Từ Thánh Mân giống như là một tia sấm sét xé toạc ba quan điểm mà cô luôn xây dựng, thổi bay toàn bộ thế giới của cô bằng một tiếng gâm.

Lam Thất Thất đứng ở đó, Lạc Du Du đứng ở sau lưng phát hiện ra tình hình không thích hợp nên đuổi tới lại nhìn thấy Lam Thất Thất quay người, trêи khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp hiện rõ sự tuyệt vọng.

Thế nhưng cô lại cắn chặt răng, cho dù đến nông nỗi như thế nào thì cô vẫn cắn chặt răng, cô nói: “Có chơi có chịu”

Cô tự mình đa tình thích Từ Thánh Mân trước nên chẳng khác nào tự tay đưa bản thân tới trước mặt để anh †a lợi dụng.

Có trách thì phải trách bản thân.

Lam Thất Thất hung hăng lau những giọt nước mắt đã rơi xuống, gắt gao mở to đôi mắt đỏ bừng giống như cố thoát khỏi sự mất kiểm soát vừa rồi: “Cùng lắm thì em thua anh mà thôi!”

Câu nói này vừa được nói ra khỏi miệng thì ngay lập tức đã kèm theo giọng điệu thút thít.

Lạc Du Du cứ như vậy trơ mắt nhìn Lam Thất Thất hốt hoảng chạy đến ven đường, che mặt nhanh chóng đón một chiếc xe rời đi, động tác kia nhanh đến nỗi họ còn chưa lấy lại tinh thần thì Lam Thất Thất và xe taxi đã biến mất rồi.

Từ Thánh Mân đứng ở đó, gió đêm thổi qua khuôn mặt của anh ta nhưng không biết tại sao lại giống như lưỡi đao đâm vào làm cho đau nhói.

“Chạy rồi” Sakahara Kurosawa đứng ở đó, trêи mặt lộ ra vẻ ngỡ ngàng: “Từ Thánh Mân, Lam Thất Thất chạy rồi”

“Tôi biết”

Sakahara Kurosawa cúi đầu: “Tôi cảm thấy hình như anh đã làm sai chuyện gì đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi