CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

"Cậu Tô... cậu Tô chờ tôi một chút!" Sau lưng có một người phụ nữ mang giày cao gót đuổi theo, kết quả Tô Kỳ nhìn cũng chẳng nhìn cô ta một cái đã trực tiếp lấy một xấp tiền từ trong cặp da rồi quăng ra cửa sổ xe. Sau đó xe "brừm" một tiếng đã chạy mất, để lại một xấp tiền bay đầy trời. Người phụ nữ kia không thể tin đứng tại chỗ, thật lâu không lấy lại tinh thần.

Tô Kỳ đưa Đường Thi đến bệnh viện đã là một giờ sáng, Giang Lăng còn đang ngủ. Kết quả anh ta bị một cú điện thoại gọi tới đánh thức khỏi giấc mộng đẹp, nói là nơi này có người cần rửa ruột.

Giang Lăng mặc áo khoác trắng vội vàng đến bệnh viện, đúng lúc anh ta trông thấy Đường Thi nằm ở phía trên, anh ta thở dài: "Có phải cô ấy lại bị ai bắt nạt rồi không?"

Khương Thích ở bên cạnh khóc, Tô Kỳ nghe mà bó tay toàn tập, anh ta bực bội nói một câu: "Đừng khóc, cô đang khóc tang sao?"

Khương Thích nghe xong khóc càng to hơn, Tô Kỳ nổi giận: "Cô mau im miệng, cô còn phiền thì tôi sẽ gọi Diệp Kính Đường đến."

Quả nhiên dùng Diệp Kính Đường đe dọa Khương Thích rất có hiệu quả, cô ta lập tức im miệng dừng khóc. Tô Kỳ nhìn Đường Thi và Giang Lăng ở bên trong, hai người chờ ở bên ngoài, khoảng hơn bốn mươi phút sau Giang Lăng mới đi ra.

"Cô giúp cô ấy đi làm thủ tục nằm viện đi. Cô ấy bị ngộ độc cồn xuất huyết dạ dày, chậm thêm một chút nữa là sẽ có người ở bên ngoài khóc tang rồi." Giang Lăng gỡ găng tay cao su ra, mắt anh ta nhìn Khương Thích: "Trâu bò thật, tại sao cô ấy có thể uống nhiều như vậy?"

Khương Thích cam chịu tủi thân nói ra chuyện kia một lần, Tô Kỳ nghe vậy, ánh mắt anh ta dần dần chìm xuống.

"Chẳng lẽ... Chẳng lẽ không có người đàn ông nào ở bên ngoài giúp cô ấy

sao?" Anh ta vẫn luôn nghĩ từ trước đến giờ bên cạnh Đường Thi không thiếu đàn ông. Thế nhưng anh ta không nghĩ tới tình huống hôm nay hai cô gái yếu đuối như bọn họ lại không có ai đứng ra hỗ trợ.

Hốc mắt Khương Thích đỏ lên: "Đàn ông gì chứ? Trước kia Đường Thi chỉ có mỗi mình Đường Dịch bảo vệ cô ấy. Hiện tại không có Đường Dịch, Đường Thi chỉ có một mình!"

Ngay cả cậu bé Đường Duy cũng không có!

Tô Kỳ không nói chuyện, người đàn ông yên lặng một hồi rồi lại bắt đầu lấy tiền ra. Anh ta móc ra một xấp tiền từ trong ví nói: "Cô giúp cô ấy đi làm thủ tục nằm viện đi."

Khương Thích dừng khóc: "Vậy... vậy anh làm gì?"

"Tôi ở đây chờ cô ấy tỉnh lại."

".." Khương Thích nhìn Tô Kỳ nửa ngày: "Có phải anh thích cô ấy không?" Trái tim Tô Kỳ co rụt lại, anh ta nhanh chóng bác bỏ: "Tôi thích một người phụ nữ từng ngồi tù, từng sinh con sao? Còn không bằng tôi đi thích đàn ông đó!"

".." Mạnh miệng.

Khương Thích mang giày cao gót đi xử lý thủ tục cho Đường Thi, bên này Đường Thi đã nằm viện. Tô Kỳ bước vào phòng bệnh ngồi bên cạnh cô, hai tay Giang Lăng đan vào nhau đi ra, anh ta hất áo khoác trắng trông rất phong độ nhẹ nhàng.

Lúc đi ngang qua hành lang bệnh viện, mấy cô y tá trực ca đêm ngủ gà ngủ gật vừa thấy anh ta chợt phấn chấn tinh thần, đỏ mặt hỏi một câu: "Sao tối nay bác sĩ Lăng lại đến đây?"

Giang Lăng cười nói: "Có một người quen xảy ra chút chuyện, tôi tới xem thử."

Cô gái tỏ vẻ mê nói: "Vất vả cho bác sĩ Lăng

Giang Lăng lại cười cười, không nói chuyện rồi đi mất.

Nhóm y tá nhìn bóng lưng của anh ta đầy si mê: "Bác sĩ Lăng đẹp trai quá..."

"Đừng nhìn, đẹp trai cũng không phải của cô.". Đam Mỹ Hài

"Nghe nói bác sĩ Lăng còn có một anh trai làm luật sư nổi tiếng, người nhà này thật giỏi."

"Tối nay tôi còn nhìn thấy một trai đẹp người lai, trước đó anh ấy còn ngồi hành lang, không biết hiện tại đã đi đâu. Chậc, đẹp trai, nhìn cứ như minh tinh nước ngoài, xem ra tôi trực đêm nay sự đáng giá!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi