CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Đường Duy nhìn thẳng vào cô, đôi mắt tối đen như màn đêm. Đã có vô số lần, Tô Nhan đều cảm thấy bản thân sẽ chết chìm trong ánh mắt ấy của cậu.

Cô lúng túng cười, nằm lấy cửa, chỉ có thể chào hỏi: “Nửa đêm có chuyện gì sao?”

Độ ấm cơ thể của bọn họ đã từng thay đổi, hô hấp sát gần. Mà bây giờ gặp nhau lại xa cách khách khí như vậy.

Đường Duy hạ giọng: “Không sao, chỉ là nửa đêm bỗng nhiên…”

Mới nói được một nửa, con ngươi của người đàn ông co rút nghiêm trọng.

Nhìn thấy Trì Liệt chậm rãi từng bước đi từ phía sau Tô Nhan đến, anh ta mặc bộ đồ ngủ giống hệt Tô Nhan, chỉ là một lớn một nhỏ, thoạt nhìn giống như trang phục của một cặp đôi.

Đường Duy cảm thấy trái tim mình phút chốc đập nhanh hơn. Cậu thì thào: “Em…”

Lần đầu gặp mặt” Trì Liệt ngượng ngùng vươn tay: “Chỉ là gặp nhau dưới tình huống như vậy có chút mất mặt”

Thậm chí Đường Duy cảm thấy toàn thân đều cứng ngắc. Trì Liệt đột ngột xuất hiện trước mắt cậu như vậy… Hơn nữa còn đứng bên cạnh Tô Nhan.

Người đàn ông này… Người đàn ông này.

Sắc mặt Tô Nhan không tốt lắm, tầm mắt nhìn thoáng qua Trì Liệt và Đường Duy, cuối cùng thu lại: “Đường Duy, anh thật sự có việc sao?”

Cậu, muốn nói, cậu nhớ cô rồi.

Cho nên cậu mới nghe theo lời xúi giục.

của ba cậu, nửa đêm chạy qua đây tìm Tô Nhan. Cậu chỉ muốn được gặp cô, cho dù gặp phải ánh mắt lạnh nhạt của cô cũng không sao cả… Chỉ cần còn được nhìn thấy cô, Đường Duy mới cảm thấy trái tim của mình vẫn còn nhịp đập.

Nhưng giây phút này…

Sự xuất hiện của Trì Liệt như giáng một bạt tai vào mặt cậu. Người đàn ông im lặng mấy giây sau đó khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận cùng vẻ hoảng sợ không cách nào che giấu: “Cậu là bạn trai Tô Nhan?”

Trì Liệt nhận thấy ý thù địch của Đường Duy, cảm thấy áp lực rất lớn nhưng chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ đáp lại: “Đúng vậy”

“Hai năm này Tô Nhan ở nước ngoài…

Đường Duy đã sắp nói không thành lời, loại cảm giác hít thở không thông này sắp ép cậu đến tan vỡ.

Trì Liệt thừa nhận: “Lúc em ấy ở nước ngoài, là tôi ở bên em Năm chữ “tôi ở bên em ấy” đã nhẹ nhàng phá hủy tất cả lý trí của cậu. Hốc mắt Đường Duy đỏ bừng, lúc Tô Nhan còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã xông lên một tay ấn Trì Liệt vào tường: “Cậu ở bên cô ấy?”

Cậu ta là cái thá gì, sao cậu ta dám… Cậu ta lấy thân phận gì mà ở bên cô?

“Tôi là bạn trai em ấy, tại sao lại không thể?” Trì Liệt nhíu mày: “Đường Duy, anh buông tay”

Tô Nhan bị một màn này dọa sợ, vừa muốn gọi lại sợ động tĩnh đánh thức em trai và ba cô ở trêи lầu. Vì vậy cô chỉ có thể vừa lo lằng vừa sốt săng nhỏ giọng nói: “Đường Duy, anh buông tay ra đi! Nửa đêm nửa hôm anh đến nhà gây chuyện, còn nhớ lần trước không hả”

Lời này giống như một cây châm đâm vào trái tim Đường Duy.

Nhớ chứ, cậu vẫn nhớ rất rõ! Tô Nhan trực tiếp gọi điện báo cảnh sát đuổi cậu ra khỏi cửa nhà họ Tô, cho nên cậu mới biết sợi Lúc này dù cậu đã chuẩn bị tốt nhưng vẫn Sợ vô cùng.

Giọng nói của Đường Duy run lên, nhìn chäm chẳm vào mặt Trì Liệt: “Cậu dám nói ở cùng cô ấy? Cậu ở bên cô ấy bao lâu rồi? Nói cho tôi biết, cậuđã cùng cô ấy đi qua bao nhiêu con đường? Cậu đã chạm vào nơi nào của cô ấy?”

Tô Nhan cũng tiến lên kéo Đường Duy ra: “Em bảo anh buông Trì Liệt ra!”

Hành động này trong mắt Đường Duy chính là một loại bảo vệ.

Bảo vệ, trước mất cậu mà cô lại bảo vệ một người đàn ông khác? Cô điên rồi sao?

“Tô Nhan, sao em lại làm ra loại chuyện này hả?”

Thậm chí Đường Duy còn cảm thấy bất lực hét lên: “Anh không thể động vào cậu ta sao?”

“Anh dựa vào cái gì mà đánh anh ấy!” Tô Nhan sốt ruột: “Có chuyện gì cứ nhằm vào em, em muốn quen bạn trai đó, anh muốn đánh thì đánh em đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi