CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Đây không phải là lân đầu tiên Tô Nghiêu bị Trì Liệt nhìn chòng chọc như hiểu hết tất cả khiến sau lưng cậu ta sợ hãi, cậu ta càng nghĩ càng chột dạ, chỉ đành nói giọng vội vàng che lấp sự xấu hổ: “Tôi… tôi đang nhìn chị ấy nấu mì mài Có khi chị ấy mới thức dậy, đầu óc không tỉnh táo, bỏ sai gia vị”

“Thẳng nhóc thối!”

Tô Nhan vừa nghe thấy, lực chú ý đã bị kéo về đây ngay: “Tay nghề của chị đây tốt như vậy, sao có thể làm ra chuyện này? Ném em ra con phố cũng được luôn!”

Tô Nghiêu chột dạ đi ra khỏi phòng bếp bằng tư thế cùn tay cùn chân, khô khốc đáp lại: “ÔI”

Nhìn qua bóng lưng có hơi thảm hại.

Trì Liệt nhìn thoáng qua Tô Nhan đang nấu mì: “Ngày đầu tiên anh đến nhà em, mà em cho anh ăn mì ăn liền?”

Tô Nhan không thèm ngẩng đầu lên: “Sao thế? Anh còn muốn gọi món à?”

Trì Liệt nói: “Vậy chẳng phải là lãng phí tay nghề làm bếp giỏi như thế của em à?”

Tô Nhan không hé răng nửa chữ.

Anh ta lại bổ đao: “Anh hiểu rồi, lúc trước em làm món thay đổi đa dạng chỉ dành cho.

Đường Duy đúng không? Haiz, anh không có đãi ngộ như vậy đúng không?”

Tô Nhan không nhịn được nữa, cô quay phắt lại, chỉ muốn ấn đầu Trì Liệt xuống kệ bếp: “Anh im đi!”

Trì Liệt nói mà không hề sợ chết: “Đường.

Duy sướиɠ quá, có thể ăn cơm em làm, sao anh không gặp được thời điểm tốt như vậy chứ…”

Tô Nhan giơ dao làm bếp lên: “Trì Liệt, anh muốn chết phải không?”

Trì Liệt mỉm cười, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bếp: “Anh rút lời, anh rút lời lại!”

Ba người cùng ăn bữa sáng, sau khi ăn xong, Tô Nhan rửa sạch chén, đứng lau tay.

trong phòng bếp. Trì Liệt nhìn bóng lưng của Tô Nhan, nói với Tô Nghiêu: “Chị của cậu còn khá hiền”

Tô Nghiêu nghiến răng ken két: “Sao đấy?”

“Ở nước ngoài, chị cậu không làm gì cả, tôi tưởng em ấy là một người mười ngón t; không dính nước xuân” Trì Liệt gật gù: vẫn biết làm, chỉ giấu nghề thôi”

Đây là tài nghệ mà cô từng dồn hết tâm trí để luyện tập vì lấy lòng Đường Duy, cuối cùng cô chỉ nhận lại một gương mặt tươi cười.

Chuyện này như một bàn tay tát vào mặt cô ~ cô thấy không, cô hiền lành như thế, Đường Duy vẫn không yêu cô.

Nghe Trì Liệt nói xong, Tô Nghiêu siết chặt đốt ngón tay, một lúc lâu sau mới nói: “Tô Nhan chính là người như vậy, chị trước kia chị ấy khố lắm, cho nên nếu anh.

Trì Liệt quay đầu nhìn cậu ta, chờ cậu ta Hửm?”

“Nếu anh thật lòng muốn quyết định với chị ấy, chị ấy..” Tô Nghiêu khó khăn nói hết câu: “Nếu sau này hai người ở bên nhau, anh đừng phụ lòng chị ấy!”

Phụ lòng..

Rốt cuộc Trì Liệt cũng ngừng cười, hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Ù”

Tô Nghiêu nhìn Trì Liệt và Tô Nhan đi bãng ánh mắt tha thiết chờ mong, vẻ mặt kia chẳng khác gì chị cậu ta sẽ đi không trở về vậy. Cũng đúng, Tô Nhan phải đi gặp ba mẹ của Trì Liệt, sau này… phải làm thế nào đây?

Tô Nghiêu nhìn bóng lưng Tô Nhan, cậu ta không nhịn được, hô to một tiếng: “Tô Nhan!”

Cậu ta rất ít khi gọi Tô Nhan là chị gái, không biết vì sao, hai chữ “chị gái” này có vẻ rất châm chọc. Hơn nữa hai người không có quan hệ huyết thống gì, cho nên cậu ta không gọi, người nhà họ Tô cũng không ép.

Cậu ta vừa dứt lời, Tô Nhan quay đầu lại.

“Chị..” Giọng Tô Nghiêu run rẩy: “Tối nay chị có về không?”

Câu này hệt như bạn trai cũ đau khổ bị đá muốn nối lại tình xưa vậy.

Tô Nhan buồn cười đáp: “Vê chứ, phải về ăn cơm tối.”

Về nhà. Nhà họ Tô vẫn là nhà của cô.

Tô Nghiêu lập tức thở ra một hơi, tiếp đó là cảm giác chua xót, nhà họ Tô là nhà cô, vậy cả đời cậu ta cũng chỉ là người nhà của cô mà thôi.

Rõ ràng cậu ta không làm người nhà của cô một cách đàng hoàng được mấy năm, cậu †a đã nghĩ đến chuyện trở thành người yêu của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi