CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Diệp Kinh Đường còn muốn nói điều gì nữa, nhưng Đường Duy ở ngay bên cạnh liền nhẹ giọng nói: “Chú có còn nhớ rõ chuyện trước đây Tô Nhan và Diệp Tiêu muốn đính hôn với nhau không?”

Nhắc đến chuyện này, trong lòng Diệp Kinh Đường có chút áy náy, có lẽ là vì nghĩ đến hành động đáng thất vọng của Diệp Tiêu đã mang đến tổn thương cho Tô Nhan, anh ta nói: “Ừm. Cho nên hôm nay cháu tới đây…”

Đường Duy hít sâu một hơi: “Cháu muốn tới đây để nói chuyện với chú về Diệp Tiêu, yêu cầu anh ta từ nay về sau đừng tiếp tục dây dưa với Tô Nhan, hay là xuất hiện trước mặt em ấy nữa”

Diệp Kinh Đường giật mình, hoàn toàn không nghĩ tới anh ta có thể nghe thấy những lời này từ trong miệng Đường Duy.

“Duy Duy, ý của cháu là…

“Người đứng đẳng sau màn đính hôn trò hề đó, cháu đã biết đó là ai rồi”

Khi nói những lời này, khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào đã là sự nhún nhường lớn nhất của cậu.

Nhưng cho dù là như thế, Từ Thánh Mân vẫn nhìn thấy trong ánh mắt của Đường Duy xẹt qua một tỉa lạnh lẽo.

Sau đó, cậu lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào Diệp Kinh Đường: “Diệp Tiêu là một thành viên trong gia đình của chú, cũng là người kế nghiệp mà chú coi trọng nhất. Mà chú cũng có mối quan hệ tốt với ba của cháu, đối với cháu cũng không tệ. Nếu như cháu trực tiếp ra tay, cháu cũng không biết phải ăn nói như thế nào”

Diệp Kinh Đường chậm rãi thay đổi thành dáng vẻ nghiêm túc.

Không, Đường Duy tới đây không phải để đàm phán, cậu đến đây chính là để đưa ra tối hậu thư.

Lý do duy nhất cậu vẫn để yên cho Diệp Tiêu, chính là Diệp Tiêu và Diệp Kinh Đường có quan hệ máu mủ với nhau.

Khi còn bé, Diệp Kinh Đường đối xử rất tốt đối với Đường Duy, nhớ đến phần ân tình này, nên lúc đó Đường Duy không ra tay độc ác.

Hôm nay đến đây gặp Diệp Kinh Đường, chính là mơ hồ nhắc nhở tin tức này cho Diệp Kinh Đường Nếu như không phải vì Diệp Kinh Đường.

Từ Thánh Mân toàn thân lạnh lẽo, Diệp Tiêu kia làm sao có thể được sống thư thái giống như bây giờ?

Diệp Kinh Đường chiến đấu thăng trầm nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu được những lời nói của Đường Duy: “Nhưng hai năm nay Diệp Tiêu đã liên lạc với Tô Nhan, Tô Nhan trả lời, bảo rằng đã tha thứ cho nó: Đã tha thứ như thế rồi, một người ngoài cuộc như Đường Duy lại có tư cách gì can thiệp vào mối quan hệ của Tô Nhan và Diệp.

Tiêu?

“Tha thứ ư?”

Đường Duy cúi đầu, cười nói Không rõ tiếng cười đó có ý là gì, khiến cho người ta nghe thấy không khỏi cảm thấy run rẩy.

Đến tận cùng, dù tha thứ cũng không còn để ý nữa. Cho nên tha thứ hay không cũng không quan trọng, mới có thể đưa ra câu trả lời như vậy.

“Duy Duy, nếu như Diệp Tiêu thật sự lỡ làm sai điều gì, nó xin lỗi Tô Nhan, là đạo lý hiển nhiên” Giọng điệu của Diệp Kinh Đường tăng lên: “Chỉ là, cháu cũng không phải là Tô Nhan, nếu như muốn ra tay với Diệp Tiêu, cũng phải nhìn xem chú có đồng ý cho phép cháu làm như vậy hay không?”

Ngụ ý là Diệp Kinh Đường vẫn đứng về phía Diệp Tiêu. Chung quy lại, Đường Duy phải bước qua anh ta thì mới có thể động tới Diệp Tiêu.

Những lời ẩn ý này mang theo sự áp bức, khiến cho Từ Thánh Mân kinh hãi.

Đúng là nhân vật cùng thế hệ với Bạc Dạ.

Đường Duy siết chặt ngón tay, khoảnh khắc đó trong mắt cậu tựa như có tia sáng, cậu nói: “Chú Diệp Đường Kinh, chú muốn trông thấy bi kịch tái diễn hay sao?”

Bi kịch.

Bi kịch của ai, bi kịch của anh ta và Khương Thích sao?

Lòng dạ tàn nhẫn, hung ác của Diệp Kinh Đường bị xao động: “Cháu nói cái Ệ Đường Duy lại đưa Hàn Khinh Yên ra: “Chắc chú cũng biết rõ cô bé là con gái của ai?”

Hô hấp của Diệp Kinh Đường gia tăng tốc độ.

“Vậy thì, ba của cô bé là ai, chắc hẳn chú cũng có thể đoán ra được.”

Không… anh ta không muốn đoán, cũng không dám đoán.

“Từ xưa đến nay, chú vẫn luôn cô đơn một mình, chú đang chờ ai vậy?” Đường Duy nhìn vào dương mặt của Diệp Kinh Đường, vốn từng là gương mặt yêu quý của Khương Thích: “Chú đang chờ mẹ của cô bé, thế nhưng không còn nữa đâu. Chú Diệp Kinh Đường, chuyện cũ của hai người đã kết thúc từ lâu rồi: Diệp Kinh Đường có hối hận không? Suốt cả cuộc đời này, anh ta luôn cảm thấy hối hận.

Hối hận vì hành động bản thân vào năm đó, hối hận vì mạnh miệng, hối hận vì sự máu lạnh của anh ta, hối hận vì từng bước từng bước khiến cho Khương Thích rời xa khỏi anh ta cũng không quay trở về…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi