CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Từ Thánh Mân sững người, nhìn Đường Duy đứng cách mình không xa với ánh mắt không thể tin nổi.

Có thể cậu cũng không biết mình đã nói ra những lời lẽ khiến người khác kinh ngạc đến mức nào.

Nhưng bây giờ, ánh mắt của cậu chỉ có sự lạnh lùng như một ngọn núi lửa đang sôi sục sắp sửa phun trào nhưng lại bị một con sóng lớn có thể che trời lấp đất lạnh buốt nuốt chứng, không còn sót lại cảm xúc nào khác.

Sau khi Đường Duy nói xong câu nói đó thì tiếp tục nói: “Vì vậy, chú Diệp Kinh Đường, tất cả đều xem sự lựa chọn của bản thân chú rồi”

Diệp Kinh Đường nhìn Hàn Khinh Yên ở trước mặt và không nói gì. Sau một lúc lâu im lặng, người đàn ông đã thở dài một hơi đầy đau khổ rồi nị “Chú hiểu r Anh ta nói với vẻ khó khăn: “Chú sẽ để Diệp Tiêu rời xa Tô Nhan, Duy Duy, chú và ba cháu là chỗ thâm tình, chú cũng không muốn để cháu phải đi theo con đường của chú…”

Vốn dĩ Diệp Kinh Đường nghĩ anh ta sống một mình cũng tốt, một mình vượt qua đau khổ thì có lẽ cũng không cô đơn lắm Nhưng lúc anh ta nhìn thấy Hàn Khinh Yên thì lại nhớ đến những yêu thương và hận thù nhùng nhẳn trước đây với Khương Thích.

Diệp Kinh Đường đã phải mất hơn nửa một cuộc đời mới bước ra khỏi cái quá khứ đm máu đó nhưng bây giờ, Đường Duy đưa Hàn Khinh Yên đến trước mặt anh ta thì đã có thể dễ dàng lôi quãng ký ức đó ra lại một lần nữa.

Sự tồn tại của Hàn Khinh Yên luôn nhắc nhở Diệp Kinh Đường từng giây từng phút về bi kịch năm đó của anh ta và Khương Thích.

Anh ta không nhẫn tâm nhìn Đường Duy cũng lún sâu vào như mình.

Đừng để ân hận trở thành kết cục của tình yêu.

Diệp Kinh Đường run run đưa tay ra và nhẹ nhàng hỏi Hàn Khinh Yên: “Chú có thể… ôm cháu không?”

Hàn Khinh Yên chớp mắt, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, nhìn ngũ quan của anh ta thì cũng có thể tưởng tượng ra được lúc còn trẻ anh ta đẹp trai phong độ đến chừng nào, hèn gì năm đó mẹ cô bé lại yêu anh ta sâu đậm.

Đôi chân mày của cô bé cong vút, khi cười lên giống hệt với Khương Thích.

Việc Khương Thích không làm được thì hãy để cô bé làm.

Cô bé sải rộng vòng tay, chân thành ôm lấy Diệp Kinh Đường như một lời từ biệt muộn màng nhưng hoàn chỉnh cho cái quá khứ đã qua đó, tuyên bố kết thúc một thời đại.

“Một mình cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé chú Diệp Kinh Đường”

Diệp Kinh Đường nhắm mắi lại, cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống.

Lúc Đường Duy ra khỏi căn nhà cổ của nhà họ Diệp thì Từ Thánh Mân ở sau lưng than thở.

“Không ngờ cậu… Lại nói ra những lời như thế…”

Hàn Khinh Yên cũng cảm thấy rất cảm động, lúc ra khỏi cửa thì mắt đỏ hoe nói với Đường Duy: “Cảm giác như chú Diệp Kinh Đường đang thương xót cho anh, không muốn anh sau này cũng phải sống một mình nên mới thay đối suy nghĩ của mình”

€ô bé nhìn Từ Thánh Mân một cái rồi cả hai đều có chút cảm thán.

Kết quả lại nghe thấy người đàn ông đi phía trước cười châm biếm một tiếng.

Tiếng cười đó… Sao nghe cứ giống như gian kế đã thành…?

Tim Từ Thánh Mân đập thình thịch rồi nhìn thấy người đàn ông lúc nấy mặt mày thâm tình lại nghiêm túc như đang thề thốt quay mặt lại.

Khóe miệng nở nụ cười xấu xa và tự đại, hoàn toàn không thể tìm thấy chút biểu cảm đau khổ tột độ nào như lúc nói chuyện với Diệp Kinh Đường.

Từ Thánh Mân ngây ra vài giây rồi phản ứng lại, anh ta chỉ vào Đường Duy và hét lớn: “Chết tiệt, cậu… chơi khổ nhục kế à?”

Cố ý dẫn Hàn Khinh Yên đến trước mặt Diệp Kinh Đường để anh ta nhớ lại câu chuyện tình cảm trước đây của mình, sau đó thì làm ra vẻ để Diệp Kinh Đường đồng cảm với cậu, sau đó nữa thì giả vờ đau khổ, nói mấy lời cảm thông sâu sắc với Diệp Kinh Đường… Vậy là xong, Diệp Kinh Đường đã hoàn toàn bị cảm động bởi một bối như Đường Duy, không muốn nhìn thấy cậu trở thành người như anh 1a.

Thế là để khuyến khích cậu buông tay, đi theo đuổi Tô Nhan, anh ta đã chủ động giúp cậu giải quyết rắc rối là Diệp Tiêu Đường Duy huýt sáo rồi nói: “Muốn thắng thì phải không từ thủ đoạn mà”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi