CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Trì Liệt vẫy tay chào: “Chào anh”

Tô Nghiêu đứng bên trong nhà, vòng hai †ay trước ngực, nhìn Trì Liệt với vẻ mặt không thiện cảm rồi nói: “Sao anh lại đến đây nữa rồi?”

Trì Liệt nói: “Tôi tìm chị cậu, không tìm cậu”

Tô Nghiêu tức đến mức vừa nói vừa ho: “Chị tôi đã có Lam Thất Thất ở bên cạnh, sau này anh không cần ngày nào cũng đến nữa đâu!”

Trì Liệt nhìn Tô Nghiêu đầy ẩn ý rồi nói: “Cậu rất thú vị, tôi và chị cậu đang yêu nhau, sao lại không thể đến?”

Tô Nghiêu chặn ở trước cửa, biểu cảm đó rõ ràng là không vừa ý, Trì Liệt như đang giảng co với cậu ta, sau đó đẩy vai cậu ta rồi chen vào nhà và nói: “Nhường đường, nhường đường”

Tô Nhan và Lam Thất Thất đang nghiên cứu món bánh ngọt mới, nhìn thấy Trì Liệt đến thì cũng không thấy bất ngờ, dù sao thì mấy ngày nay Trì Liệt cũng lãng vãng cả ngày ở nhà cô, cô vẫy tay và nói: “Mau đến đây”

Trì Liệt cười tít mắt chạy qua và nói: “Đang làm gì đó?”

“Nghiên cứu cách làm bánh chiffon”

Tô Nhan và Lam Thất Thất nhìn chẳm chằm vào lò nướng, quan sát sự thay đổi trạng thái của thức ăn bên trong đó. Lam Thất Thất nghe thấy tiếng lâm bầm của Tô Nghiêu thì cười mấy tiếng rồi không thèm ngẩng đầu lên mà nói: “Nghiêu Nghiêu, chị có thể hiểu được tâm trạng sợ bị cướp mất chị gái của em nhưng Nhan Nhan nhà chúng ta sớm muộn gì cũng phải gả cho người ta mà”

Cô ta vừa mới dứt lời thì đã nghe thấy tiếng mắng của Tô Nghiêu ở ngoài cửa vọng vào: “Đến đây làm gì? Cút ra ngoài!”

Tô Nhan tò mò nhìn sang Lam Thất Thất và nói: “Trì Liệt lại bị mắng à?”

“Không phải anh”

Trì Liệt đứng sau lưng hai người họ và lắc đầu: “Anh đã vào đây rồi mà Lam Thất Thất ngây ra rồi nói: “Vậy…”

Là ai?

Mọi người cùng nhìn ra cửa thì thấy người mà Tô Nghiêu đang ngăn cản… Lại là một người khác.

Từ Dao?

Lúc này Lam Thất Thất mới ngẩng mặt lên khỏi lò nướng, vòng hai tay trước ngực và thấy tức cười rồi nói: “Cô ta đến đây làm gì? Đến tìm cậu sao?”

Tô Nhan không đưa mắt lên nhìn mà cứ chăm chú quan sát lò nướng rồi nói: “Không quen, đến đây thì tớ có thể nhét đầu của cô ta vào trong lò nướng”

Lam Thất Thất cười to ha hả, cô đã sớm không còn là Tô Nhan gọi dạ bảo vâng của trước đây nữa rồi.

Lam Thất Thất ra ngoài cửa giúp cô chất vấn tại sao Từ Dao lại đến nhưng không ngờ Từ Dao lại nói: “Bảo Tô Nhan ra đây, tôi muốn nói chuyện với cô ta.”

Lam Thất Thất nói: “Cô ấy cũng đâu có quen cô, việc gì cô ấy phải nghe cô nói?”

Từ Dao nghiến răng, cái cô Lam Thất Thất này ở bên cạnh Tô Nhan cứ như Từ Thánh Mân ở bên cạnh Đường Duy, phiền chết đi được.

Nhưng Từ Dao nghĩ đến mục đích hôm nay mình đến thì nm chặt mấy ngón tay lại, cố kiềm chế cảm xúc của bản thân và nỗ lực điều chỉnh, nở nụ cười trông có vẻ rất dịu dàng, hiền hòa và nói: “Lam Thất Thất, tôi thật sự có việc cần tìm Tô Nhan, không phải tìm cô”

Ý nghĩa đẳng sau câu nói đó là Lam Thất Thất cô đang lo chuyện bao đồng đấy.

Lam Thất Thất hiểu nhưng lại giả vờ không hiểu, cô ấy nói: “Bây giờ Tô Nhan đang bận, không gặp cô.”

“Cô là người đưa tin cho cô ta sao?”

Nụ cười của Từ Dao sắp không giữ được nữa, ánh mắt thoáng qua nét hậm hực, cô ta nói: “Tôi nghĩ, nếu như có liên quan đến Đường Duy thì chắc Tô Nhan sẽ không phải không muốn gặp tôi đâu”

Lam Thất Thất đi vào nhà bếp, hỏi Tô Nhan đang trông coi lò nướng: “Từ Dao nói có liên quan đến Đường Duy”

Kết quả Tô Nhan nghĩ cũng không cần nghĩ mà nói ngay: “Không gặp”

Lam Thất Thất ngây ra.

“Liên quan đến ai thì tìm người đó mà nói, chuyện có liên quan đến Đường Duy thì có liên quan đếch gì đến tôi?” Tô Nhan chỉ vào mình và nói: “Còn đến nữa tôi sẽ cho người đánh đấy”

“Đệch” Lam Thất Thất cảm thấy khó hiểu nhưng lại rất muốn vỗ tay cho Tô Nhan, cô ta nói: “Bây giờ cậu ngầu lắm đó Tô Nhan à!”

Tô Nhan không đổi sắc mặt và nói: “Đừng quan tâm đến cô ta, nếu cô ta thích thì cứ việc đứng đó, thêm mười phút nữa thì bánh sẽ ra lò rồi”

Kết quả Từ Dao ở bên ngoài đã lên tiếng: “Tô Nhan, cô không ra ngoài thì tôi sẽ đứng ở đây đợi mãi.”

Cô ta đang muốn ép Tô Nhan ra ngoài gặp mình sao?

“Đợi đi”

Tô Nhan xòe hai tay, nhún nhẹ vai rồi nói: “Làm cho ai xem chứ”

Trì Liệt vui đến mức cười phù ra một tiếng, cậu ta đứng ở góc bếp vừa rửa dụng cụ vừa chen miệng vào: “Nếu không nhầm thì là cố tình ép đến cửa, làm cho Đường Duy xem, quay đầu thì lại chạy đến chỗ Đường Duy cáo trạng, nói em để cô ta phải chịu uất ức.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi