CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Tiếng rơi vỡ của chiếc bình hoa này đã khiến sắc mặt Từ Dao lập tức trở nên trắng bệch. Nếu chỉ lệch đi vài phân thôi thì có lẽ cú đập mạnh mẽ đó sẽ đập thẳng lên trán cô ta luôn.

Nhưng bây giờ bọn họ đã ở trong phòng khách của nhà họ Tô, cửa sau lưng đã đóng chặt… muốn chạy ư?

Từ Dao biết bây giờ cô ta không thể chạy được nữa rồi Cô ta chỉ có thế cẳn răng nói: “Tô Nhan, cô muốn làm gì? Cuối cùng cô cũng lộ bộ mặt thật của mình ra rồi đúng không?”

Quả nhiên sự mềm yếu trong quá khứ đều chỉ là lớp vỏ giả tạo, trêи thực tế Tô Nhan là một người phụ nữ có tâm địa rản rết.

Tô Nhan đã cướp mất Đường Duy của cô ta, cướp mất hạnh phúc hiện tại của cô ta, tất cả đều là lỗi của Tô Nhan!

Từ Dao như đã trở nên cuồng loạn, cô ta nói: “Cô chỉ có thể trốn sau lưng đàn ông th Cô chỉ có thể chỉ huy và lợi dụng những người đàn ông khác, khiến họ xông pha chiến đấu vì cô thôi! Còn bản thân cô thì sao? Bản thân cô đã làm được những gì? Cô giỏi nhất là giả vờ yếu đuối, oan ức, ngây thơ vô tội. Cô tưởng mình có thể lừa được tất cả đàn ông trêи đời này bằng khuôn mặt đó sao? Cô vốn chỉ là một con đàn bà đê tiện không có đàn ông thì không sống nổi thôi!”

Nghe thấy những lời đó, Tô Nhan lắc đầu đáp: “Hôm nay đến tìm tôi, xem ra cô đã chuẩn bị xong bản thảo rồi, nói nhiều như vậy có mệt không?”

Sự chất vấn không kìm nổi được sự giận dữ của Từ Dao đều chỉ như gió thoảng qua tai Tô Nhan.

“Cô!” Từ Dao biết hiện giờ ít nhất là Diệp Tiêu vẫn ở đây, đoán chừng Tô Nhan cũng không dám làm ì thế cô ta liền dứt khoát xuất chiêu: “Tôi là người của nhà họ Từ, người nhà họ Từ mà cô cũng dám động vào sao? Có phải là cô không coi thế hệ của ba mình ra gì không?”

Tô Nhan như nhìn thấy quỷ, một lúc sau cô cười khúc khích, nói thật sự chưa bao giờ gặp một người ngốc nghếch như cô. Cô nói nếu ba mẹ cô ở đây, cô làm màu rồi giả bộ này nọ thì cũng chẳng sao, vì chí ít có ba mẹ cô ở đây sẽ không ai dám động đến cô…”

Cô bước lên trước, nhìn khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt của cô ta, ánh mắt của cô lập tức đè xuống, tựa như có vô vàn mưa tanh máu bùn xẹt qua nơi đáy mắt: “Ba mẹ cô không ở đây mà cô còn dám kiêu căng ngạo mạn như vậy, có phải đầu óc cô có vấn đề rồi không?”

Từ Dao bị sự khiêu khích của Tô Nhan kϊƈɦ thích đến mức không thể giữ được lý trí.

Chỗ dựa sau màn của cô ta là người đàn ông thần bí kia đã mất tích không rõ nguyên do, Đường Duy lại trực tiếp rạch ròi quan hệ với cô †a, cô ta chẳng có gì hết!

Vì thế Từ Dao liền nhào thẳng lên trước, hét lên thất thanh: “Tô Nhan, tôi liều mạng với côi Tôi không tin Đường Duy đã bị cô bỏ thuốc.

mà mê mẩn cô đến thất hồn điên đảo, cô trả lại cuộc đời của tôi cho tôi!”

Tô Nhan rất muốn cười, cuộc đời ư?

Ai trả lại cho cô đây?

Đường Huy, anh có thể trả lại cho em không?

Anh còn nhớ em không?

Từ Dao lao đến, cô liền tránh được. Ngón tay của Từ Dao sượt qua mặt Tô Nhan, sau đó giây tiếp theo người phụ nữ vốn đang ở trước mặt trực tiếp xoay người sang một bên như tia điện rồi nằm lấy tóc Từ Dao, cảm giác đau đớn khiến cô ta kêu lên một tiếng. Ngay sau đó là cơn đau dữ dội truyền đến từ phía sau, cô ta bị người ta túm lấy và ấn thẳng đầu xuống đất!

Trước khi mọi người hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt, Tô Nhan đã nâng Từ Dao lên.

Chiêu thức đó..

Tô Nhan mím môi, nhìn về phía Diệp Tiêu đang kinh ngạc ở đãng kia, nói: “Là anh dạy tôi đó”

Mấy năm nay ở đạo trường của nhà họ Diệp, người đàn ông này dạy cô từng chiêu từng chiêu một một cách tường tận.

Diệp Tiêu nói: “Cô điên rồi à? Sao cô dám động thủ với Từ Dao?”

“Là cô ta đánh tôi trước!”

Tô Nhan thổi bay phần tóc mái xõa ra trước mặt, trông bộ dạng chẳng tốn một chút sức lực nào. Nhưng rõ ràng là cô đã cố ý dùng ngôn ngữ để kϊƈɦ động khiến người ta tức giận, từ đó đạt được mục đích khiến họ động thủ với mình trước. Mà bây giờ cô vẫn giả bộ tỏ ra như chuyện chẳng liên quan gì đến cô vậy.

Tô Nhan khuyu gối xuống nhìn Từ Dao bằng ánh mắt như nhìn một con chó, nói: “Đừng nôn nóng, tôi còn món nợ phải tính toán kỹ càng với cô!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi