CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Nhưng nhìn vẻ mặt của cô như vậy, có lẽ không phải là rất muốn thấy Đường Duy. Từ Thánh Mân đành dời ánh mắt đi chỗ khác, bĩu môi nói: “Vậy chúng tôi đi trước đây”

Lam Thất Thất chỉ mong họ đi khỏi đây sớm sớm: “Đi nhanh lên, đi nhanh lên.”

Từ Thánh Mân nói: “Có phải cô cũng không muốn thấy tôi không?”

Lam Thất Thất trợn mắt lên: “Đúng thế, anh và Đường Duy đều khiến cho người ta không muốn gặp lại”

Tô Nhan rất nhạy cảm, cô liếc qua Đường Duy thấy vẻ mặt của cậu biến đổi khi nghe Lam Thất Thất nói vậy.

Lồng ngực đau nhói như có dòng điện xẹt qua. Từ Thánh Mân tức giận khẽ thốt ra một câu “không có lương tâm” rồi dứt khoát quay người bước ra ngoài, ra đến cửa Từ Thánh Mân quay lại nhìn Đường Duy nói: “Đường Duy, cậu còn đứng đó làm gì?”

Đường Duy đứng bất động như một pho tượng đối diện với Tô Nhan.

Từ Thánh Mân không nhịn được lại nói: “Đi thôi, hăng hái nhiệt tình tới đây mà người †a không cảm kϊƈɦ, tự làm mất mặt”

Lời nói này mang theo sự châm chọc, Tô Nhan còn chưa phản ứng thì Lam Thất Thất đã nhảy dựng lên: “Từ Thánh Mân, anh nói thế là thế nào? Cứ như Nhan Nhan của chúng tôi cầu xin Đường Duy đến giúp đỡ ấy nhỉ. Cậu ấy rời khỏi Đường Duy thì chết à? Vậy Đường Duy đã tự làm gì để bản thân không được điểm B, thế mà bây giờ còn mặt mũi qua đây giúp đỡ à!!

“Tôi nói này, logic của một đứa con gái như cô là thế nào vậy?” Từ Thánh Mân cảm thấy vừa bực vừa buồn cười.

“Nếu như cô muốn Đường Duy xin lỗi hoặc bồi thường cho Tô Nhan vì chuyện trước đây thì hoàn toàn không thành vấn đề. Tất cả mọi người ở đây không ai phủ nhận khoảng thời gian trước đây Đường Duy thực sự là một tên rác rưởi. Tô Nhan trả thù Đường Duy như thế nào, tôi không quan tâm. Nhưng hôm nay, Đường Duy đến đây là để giúp đỡ. Vì chuyện này mà Đường Duy đã công khai đối đầu với nhà họ Diệp, cậu ấy hoàn toàn có thể không đến, ok? Ôi Đường Duy thật sự quá thảm mà!

Dù sao bây giờ cậu ấy bị mắng chửi cũng là điều đúng đắn nhỉ. Dùng đạo lý mắng chửi mới thật cao cả và nhận được sự tán đồng nhỉ.

Nhìn thấy Đường Duy thì cứ mắng chửi cậu ấy trước đã, không cần biết cậu ấy định làm gì. Ai mà biết lần này cậu ấy đến đây là làm chuyện tốt hay lại gây ra chuyện xấu gì chứ. Mảng chửi cậu ấy chắc chắn không sai.

Œó kiểu người thế mà, bản thân trong cuộc sống không hề có năng lực suy xét, cũng không biết xâu chuỗi các tình huống cụ thể.

Hoặc là nghĩ mặt mũi quan trọng hơn hết thảy, bởi vì trong đầu họ nghĩ “trước đây tôi cực kì ghét Đường Duy, hôm nay cậu ta đến đây chắc chăn muốn tẩy trảng rồi, nếu cậu ta tẩy trằng thành công thì thế diện của tôi phải làm sao đây?”.

Cứ ôm trong lòng suy nghĩ như vậy nên họ nói căm ghét Đường Duy không phải là vì những việc trước đây của Đường Duy, mà chỉ vì họ mặc định cứ là việc mình làm thì đều là việc đúng đăn ấy mà”

Lam Thất Thất nóng cả mặt sau khi nghe một tràng này của Từ Thánh Mân, mãi một lúc sau cô ta mới lên tiếng: “Anh là anh em tốt của Đường Duy nên đương nhiên nói đỡ cho cậu ta! Đừng mong tẩy não được chúng tôi, thái độ.

của Nhan Nhan mới quyết định!”

Từ Thánh Mân liếc Lam Thất Thất một cái, ánh mắt mang theo sự mỉa mai nhưng không nói gì. Sau đó anh ta dứt khoát nói “Đi” rồi kéo Đường Duy ra ngoài.

Đường Duy không cam tâm liền mở miệng, nhìn thắng Tô Nhan nói: “Nhan Nhan, em thật sự không nhìn anh lấy một lần sao?”

Tô Nhan trốn phía sau Trì Liệt, không trả lời, thái độ này của cô khiến cho Đường Duy cảm thấy không thở nổi.

Là vậy, cậu không còn là cảng tránh gió của cô nữa Đường Duy nhìn Tô Nhan chằm chẳm, Trì Liệt đứng chắn trước Tô Nhan cảm thấy vô cùng áp lực. Cuối cùng anh ta đành phải vẫy vẫy tay rồi nói thay Tô Nhan: “Hình như tâm trang của cô ấy chưa ổn định, có lẽ vì chịu của Nhan Nhan mới quyết định!”

Từ Thánh Mân liếc Lam Thất Thất một cái, ánh mắt mang theo sự mỉa mai nhưng không nói gì. Sau đó anh ta dứt khoát nói “Đi” rồi kéo.

Đường Duy ra ngoài.

Đường Duy không cam tâm liền mở miệng, nhìn thẳng Tô Nhan nói: “Nhan Nhan, em thật sự không nhìn anh lấy một lần sao?”

Tô Nhan trốn phía sau Trì Liệt, không trả lời, thái độ này của cô khiến cho Đường Duy cảm thấy không thở nổi.

Là vậy, cậu không còn là cảng tránh gió của cô nữa Đường Duy nhìn Tô Nhan chằm chằm, Trì Liệt đứng chắn trước Tô Nhan cảm thấy vô cùng áp lực.

Cuối cùng anh ta đành phải vẫy vẫy tay rồi nói thay Tô Nhan: “Hình như tâm trạng của cô ấy chưa ổn định, có lẽ vì chịu kϊƈɦ thích quá lớn từ Từ Dao. Lúc này cô ấy cần yên tĩnh”

Những lời giảng hòa này đều là Trì Liệt nói giúp Tô Nhan, hiện giờ cô hoàn toàn không cần chính mình nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi