CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Kết quả mà Từ Dao mong muốn chính là như thế.

Cô ta muốn dẫn dắt suy nghĩ của mọi người để mọi người nghĩ rằng Tô Nhan là vì cô †a qua lại thân thiết với Đường Duy nên mới động thủ đánh cô ta.

Như vậy thì dù có thế nào nhà họ Từ cũng sẽ không thể nuốt cơn được cơn giận đó.

Thế là Từ Dao lại làm ra vẻ hiền từ nhút nhát, cố tình phủ nhận, nói: “Mẹ, sao có thể chứ… Tô Nhan học chung trường cấp ba với con, trước đây cô ta không như thế, có thể chỉ là vì ở nước ngoài… Ở nước ngoài một mình quá lâu nên lúc trở về tính khí mới không được tốt..”

“Đứa con này thật lài”

Liễu Tố Vân giận đến mức đứng bật dậy và nói: “Đã là lúc nào rồi, người ta dùng bạt tai để chào hỏi con mà con lại nói giúp cho con khốn Tô Nhan đó sao? Con đúng thật là quá lương thiện rồi!”

Liễu Tố Vân đã có thể thốt ra con khốn Tô Nhan luôn rồi.

Từ Dao thấy vui trong lòng, cô ta biết bây giờ người trong nhà đã hoàn toàn đứng về phía của mình thì liền lập tức thêm dầu vào lửa, nói: “Nhưng chuyện của con và Đường Duy sao lại chọc đến Tô Nhan chứ?”

“Đứa con ngốc này!”

Liễu Tố Vân giận đến run người, bà ta nói: “Mẹ đã sớm nghe nói đến chuyện trước đây của cái con Tô Nhan đó và Đường Duy, trước đó mẹ còn nghỉ ngờ không biết là thật hay giả, giờ thì mẹ đã tin thật rồi. Cái con Tô Nhan đó nhất định là đã ôm lòng oán hận con, cảm thấy con đã cướp mất Đường Duy nên mới ra tay với con! Con gái cưng, con thật sự quá ngốc, sao có thể tự dấn thân đến cho người ta ức hϊế͙p͙ chứ?”

Bà ta nói tồi thì cũng rớt nước mắt theo, bà ta n¡ “Cả đời này mẹ chỉ có một đứa con gái cưng này thôi, con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tô Nhan đâu. Mẹ nhất định sẽ để Tô Nhan phải trả giá”

Từ Dao kϊƈɦ động đến mức ngón tay run lên nhưng vẫn nói một cách khó khăn: “Nhưng mà mẹ, nói cho cùng Tô Nhan cũng là người nhà họ Tô, ba của cô ta giàu có, thế lực lớn như thế, chúng ta đừng nên chống đối với cô ta nữa, ba sẽ thấy phiền đấy”

“Lúc này rồi mà con còn nghĩ đến ba à”

Liễu Tố Vân thương xót vô cùng, bà ta đưa tay ra vuốt nhẹ lên mặt của Từ Dao rồi nói: “Đúng vậy, nhà họ Tô giàu có, thế lực lớn nhưng nhà họ Từ chúng ta cũng đâu phải dạng vừa. Tô Nhan vô lý trước nên chúng ta có lý do đến nhà họ Tô để hỏi cho ra lẽ. Mẹ tin ba con nhất định cũng sẽ thương con, Dao.

Dao đừng sợ, để mẹ nói với ba, con cũng là con gái cưng của ba con, dù cho chỉ vì thể diện của nhà họ Từ thì cũng không thể bỏ qua cho Tô Nhan được!”

Có câu nói đó của Liễu Tố Vân thì tảng đá lớn trong lòng Từ Dao đã lập tức được thả xuống. Cô ta run run giơ tay ra, Liễu Tố Vân vội vã nắm lấy tay của cô ta rồi nói: “Con gái đừng động đậy, cố gắng năm dưỡng thương, những chuyện khác cứ để mẹ lo”

Từ Dao cố rặn ra chút nước mắt cuối cùng còn sót lại, gật đầu rồi nghẹn ngào nói: “Dạ, mẹ, nhưng mà… Con lo mẹ sẽ bị thương…”

“Đừng lo lẵng cho mẹ, mẹ có thế nào thì cũng đủ sức đối phó với con Tô Nhan đó” Ánh Tố Vân thoáng qua nét nguy hiểm, bà ta nói tiếp: “Lúc đầu làm sao đối phó với con khốn bên ngoài đó và con trai của cô ta thì bây giờ cũng có thể đối phó với Tô Nhan như vậy”

Từ Dao mừng thầm, xem ra mẹ cô ta sẽ không nhân từ mà nhẹ tay.

Quả nhiên là như thế, Liễu Tố Vân ở trong bệnh viện an ủi Từ Dao một lúc thì đi ra ngoài, nói với bà vú: “Tài xế đâu, đưa tôi đến tập “Bà chủ, lúc này ông chủ đang bận họp ạ”

Bà иɦũ ɦσα cúi đầu, cung kính nói.

Ai ngờ Liêu Tố Vân tát cho bà ta một bạt tai, động tác dứt khoát đó không thua kém gì Tô Nhan. Dù sao thì Tô Nhan cũng vì hận còn Liễu Tố Vân đánh người thì đến lý do cũng không cần, muốn đánh thì đánh thôi Bà ta chỉ vào bà иɦũ ɦσα và lớn tiếng mãng: “Tôi nói muốn đến tập đoàn Từ Thị, bà dám cản tôi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi