CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Nhìn xem. Bảo vệ mà cũng dám to gan lớn mật như vậy.

Liễu Tố Vân tức giận đến mức nói chuyện cũng không trôi chảy: “Chắc chắn đây là ý của Tô Nhan rồi, chắc chắn đây là do con nhỏ Tô Nhan đê tiện bảo các người làm như thế nên các người mới dám chặn tôi ở đây”

Bảo vệ vẫn đứng thẳng như cây bút: “Tôi là bảo vệ của nhà họ Tô, chắc chắn sẽ nghiêm túc khống chế người nào muốn vào biệt thự của nhà họ Tô rồi”

Từ Chấn cười lạnh: “Anh nói vậy thì chính là người nhà họ Từ chúng tôi không có tư cách để gặp mặt người nhà họ Tô phải không? Nếu anh là người khơi mào mâu thuẫn của hai nhà thì có gánh nổi trách nhiệm không?”

Bảo vệ đổ mồ hôi lạnh trêи trán.

Sau đó Tô Nhan đã nhận ra là ngoài cửa có tiếng cãi nhau. Vốn dĩ cô ở trong nhà để chờ Lam Thất Thất và Trì Liệt tới nhưng không ngờ hai người này còn chưa tới mà người nhà họ Từ lại tới rồi.

Trong lòng cô thoáng chút hoang mang lo sợ nhưng sau đó nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Sau đó cô đi ra ngoài gọi bảo vệ: “Chú, làm phiền chú rồi ạ. Mau mở cửa ra đi ạ”

Bảo vệ miễn cưỡng mở cửa ra, Liễu Tố ‘Vân nghênh ngang đi qua vườn hoa rồi đi vào nhà.

Bà ta đi thẳng tới trước mặt của Tô Nhan rồi đứng lại Một quý bà đã lớn tuổi hơn Tô Nhan, bà ta cố ý làm ra vẻ bình tĩnh rồi sau đó mở miệng bằng giọng không thể coi thường: “Chính là cô hả?”

Tô Nhan giả bộ không hiếu: “Bà định ám chỉ điều gì?”

“Thấy người lớn cũng không chào hỏi trước. Con gái của nhà họ Tô chỉ có tố chất như vậy thôi sao?”

Liễu Tố Vân cười lạnh: “Rốt cuộc vẫn kém hơn con gái của tôi”

“Không nói trước tiếng nào mà đã tự xông vào nhà của người khác, vậy mà còn mong người khác chào hỏi mình ư?”

Tô Nhan cũng cười theo lộ ra má lúm đồng tiền như hai bông hoa, khuôn mặt xinh đẹp kia tươi cười khiến cho Liễu Tố Vân mặt mày méo mó.

Tô Nhan lại nói tiếp: “Vừa rồi tôi tốt bụng cho mấy người đi vào thôi. Nếu các người cứ tùy tiện xông vào thì cái đó gọi là xâm phạm tư gia của người khác. Nếu báo cảnh sát thì mọi người khắp nơi đều biết, như vậy chỉ làm trò cười cho người ta mà thôi Liễu Tố Vân không ngờ Tô Nhan lại lanh mồm lanh miệng như vậy, mấy năm trước.

không phải mọi người đồn thổi cô nhát gan yếu đuối sao? Cô chỉ biết đi theo Đường Duy giống như cái đuôi bám theo để nịnh bợ mà thôi.

Bây giờ nhìn thấy cô ngẩng cao đầu hiên ngang không giống như một con nhóc khiêm tốn gì cả. Đều chỉ là giả bộ.

Liễu Tố Vân rất tức giận, giơ tay đánh Tô Nhan: “Tôi nói cho cô biết, bớt ở đây tranh cãi đi. Hôm nay tôi đến đây là vì chuyện gì thì cô cũng biết rõ rồi”

Tô Nhan mở to cặp mắt màu xanh xám nhìn bà ta với sắc mặt không đổi: “Mục đích là gì vậy?”

“Cô.”

Liễu Tố Vân định giơ tay tát cho Tô Nhan một bạt tai, bà ta kêu gào lên: “Hôm nay tôi sẽ làm bề trêи đến dạy dỗ cô một bài học thích đáng. Ai cho cô lá gan dám đánh con gái của tôi hả? Cô là đồ dối trá lừa lọc, đê tiện”

Vốn dĩ bà ta định tát cho Tô Nhan một cái thật đau nhưng khi sắp đụng tới cô thì bàn tay của bà ta đột nhiên bị giữ lại.

Bà ta cảm thấy cổ tay đau nhức. Liễu Tố Vân kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Nhan đã bắt được cổ tay của bà ta một cách chắc chắn, sức lực kia thật sự khiến người ta giật mình.

Căn bản là không nhận ra được dưới khuôn mặt và hình dáng vô hại kia lại ẩn giấu một sức mạnh như vậy.

‘Từ Chấn bị hành động của Tô Nhan làm cho sa sầm nét mặt: “Cô buông tay ra, tự nhiên lại lôi kéo bậc cha chú như vậy còn ra thể thống gì chứ?”

“Bậc cha chú mà cư xử không ra bậc cha chú rồi lại hị còn ra thể thống gì nữa hả?”

Tô Nhan năm lấy tay của Liễu Tố Vân vài giây sau đó bỏ ra một cách hung dữ: “Vừa rồi muốn đánh tôi có phải không?”

Liễu Tố Vân không ngờ bà ta lại bị một con nhóc bắt bẻ như vậy nên nghiến răng dữ tợn nói: “Cô được lắm. Xem ra cô không hề tôn trọng người lớn tuổi chút nào cả. Nuôi dưỡng mà không dạy dỗ đồ con hoang như cô, nhà họ Tô có cô đúng thật là hỏng hết rồi”

Không biết có phải lời nói đó đã kϊƈɦ thích Tô Nhan hay không mà lập tức ánh mắt cô biến đổi, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Bà vừa nói cái gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi