CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Vừa rồi Tô Nhan bị hình ảnh Tô Nghiêu trọng thương kϊƈɦ thích, trong lúc này không ngờ Đường Duy lại nói như vậy, cô run rẩy, đứng tại chỗ khó tin.

Trong miệng lẩm bẩm: “Nếu như là Liễu Tố Vân mà nói…”

Như vậy, chẳng khác nào phải đối phó với Từ Chấn.

Nếu như vậy, cô có thể sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho ba mình.

Cô nhìn về phía Đường Duy, người đàn ông đứng đó, sau khi nói ra ý nghĩ suy đoán này, biểu tình trêи gương mặt không có bất kỳ biến hóa nào, Tô Nhan hoài nghi Đường Duy không có hứng thú với loại sự thật này.

Sở thích của cậu là phá huỷ sự thật.

Mặc kệ người này là ai, Liễu Tố Vân cũng được, ngay cả Bạc Dạ là ba của cậu, có lẽ cậu cũng sẽ không động mí mắt một chút.

Đường Duy lạnh lẽo đứng ở chỗ này, cậu chưa bao giờ bị huyết thống, lương tâm hay những tình cảm đạo đức này trói buộc, cho nên cậu mới có thể sống tốt hơn cô.

Trầm mặc thật lâu, Đường Duy đi lên nắm lấy tay Tô Nhan.

Cậu nói: “Nắm chặt tay anh, bây giờ Tô Nghiêu đã đến bệnh viện, em cũng không thể xảy ra chuyện gì”

Ý này chính là muốn Tô Nhan chăm sóc bản thân thật tốt, tuy rằng lời nói tương đối khó nghe.

Lần đầu tiên Tô Nhan không tranh luận với cậu, tùy ý túm lấy Đường Duy, cúi đầu đi vê phía trước, ngồi vào trong xe.

Bánh xe chậm rãi khởi động, đi theo phía sau xe cấp cứu hướng về phía bệnh viện, Tô Nhan ngồi ở ghế lái phụ, trái tim không ngừng đập điên cuồng.

Nghiêu Nghiêu… cậu ta ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện…

Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ta, nếu có chuyện gì xảy ra…

Tô Nhan nắm chặt ngón tay mình.

Nếu như vậy, cô cũng sẽ không bao giờ cầu xin Đường Duy nữa, mà sẽ biến thành ác quỷ báo thù.

Bạch Việt và Giang Lăng chạy tới, khiến Tô Nhan vô cùng khẩn trương, bọn họ thay quần áo mang găng tay đi vào, thấy Tô Nhan đang chờ ở bên ngoài, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô: “Đừng nóng vội.”

“Chú Giang Lăng…”

Giọng nói Tô Nhan nghẹn ngào, nhìn thấy gương mặt hiền hoà của em trai, rất muốn nhào tới khóc một trận: “Cầu xin các người nhất định phải cứu được Nghiêu Nghiêu!”

“Cậu ấy bị bỏng trêи diện rộng, cộng thêm bị mắc kẹt trong khói dày, hít phải rất nhiều khói”

Bạch Việt ở một bên nhẹ giọng nói ra tình hình: “Có thể rất nguy hiểm”

“Bạch Việt, anh nói cái gì đấy”

Giang Lăng quay đầu lại, quát lớn Bạch Việt: “Nhan Nhan còn ở chỗ này”

“Tôi không có cách nào có thể lừa gạt Nhan Nhan”

Bạch Việt hít sâu một hơi, anh ta vẫn giữ bộ dạng đẹp như vậy, năm tháng trôi qua không để lại một tia dấu vết, tuổi tác.

đối với anh ta mà nói chính là một bí ẩn. Hình như qua bao nhiêu năm, Đường Duy đã lớn như vậy, mà anh ta vẫn là Bạch Việt của lúc trước.

Người đàn ông thần bí lại có vẻ đẹp như vậy tiến tới trước mặt Tô Nhan, cuối cùng trong mắt cũng có thể thấy được chút thay đổi, thì ra thời gian đều ghi lại hết thảy trong ánh mắt, anh †a nhìn thẳng vào mặt Tô Nhan, vài sợi tóc trắng rơi xuống, lộn xôn: “Chú sẽ cố gắng hết sức để cứu cậu ấy, Nhan Nhan, chỉ là tình huống hiện tại của cậu ấy quả thật cũng rất khó khăn”

Điều này là muốn Tô Nhan chuẩn bị tâm lý tốt một chút.

“Cháu…

Vừa định nói cái gì, thì trợ lý lúc trước đẩy Tô Nghiêu vào trong bỗng nhiên mở cửa phòng cấp cứu, trong tay cầm một cái khay, bên trong khay có một thứ chạy ra: “Bác sĩ Giang, anh nhìn xem! Bị thương trong miệng… Tôi tìm thấy nó trong miệng!”

Trong miệng?

Tô Nhan và Đường Duy xông tới, nhìn thấy trêи khay đặt một cái đĩa U, bên ngoài đã dính máu.

Trong lòng truyền đến đau đớn kịch liệt, nỗi đau trong khoảnh khắc lan tràn đến toàn thân, Tô Nhan lui về phía sau vài bước, mơ hồ lắc đầu: “Đây là…”

Đây là bằng chứng… Bằng chứng về video giám sát…

Xe nổ tung, Tô Nghiêu sợ ảnh hưởng đến đĩa U, cứ như vậy… lại nhét vào miệng, lấy thân thể của cậu ta, lấy máu thịt để bảo vệ cô… Vì vậy, nếu như bị đốt cháy thành tro, đĩa U cũng sẽ bị đốt cháy.

Bản thân đĩa U không có điện, chạm vào nước chỉ cần làm khô là có thể khôi phục sử dụng, huống chi có cao thủ Đường Duy ở đây, khôi phục số liệu bên trong rất dễ dàng, cho nên Tô.

Nghiêu…

Tô Nghiêu mới dám làm như vậy…

Cậu ta đã lo lắng mọi thứ…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi