CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Thế nhưng thấy Tô Nhan thấu hiểu lòng người như vậy, Tô Kỳ càng thêm đau lòng.

Anh ta thậm chí không muốn thấy Tô Nhan hiểu chuyện như vậy. Anh ta hi vọng con bé có thể không cần quá để ý, có thể tùy tiện phóng khoáng, có thể tự do theo đuổi những điều mình thích mà không cần phải quá cân nhắc đến những chuyện khác.

Thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn là Tô Nhan chịu.

Vành mắt Tô Kỳ đỏ hồng nhìn Tô Nhan. Tô Nhan hơi nhíu mày, nói: “Ba, ba cũng không cần khổ sở thay cho con, thấy ba thương tâm con cũng sẽ đau lòng theo.”

Một người đàn ông như Tô Kỳ chưa từng đau lòng như vậy: “Là ba hại con, là ba tự cho rằng nuôi con như vậy là đúng…”

“Là ba cho con sinh mệnh này, sao lại làm hại con được.”

Tô Nhan lắc lắc đầu, ánh mắt sáng ngời, giống như mang theo một sự cứng cỏi lạ thường: “Mọi người không ai hại con cả. Dù mẹ con là An Mật nhưng chú Bạc Dạ và dì Đường Thi vẫn đối xử với con rất tốt. Sau này con ở cạnh ba, ba cũng sẽ đối xử tốt với con, kể cả Đường Duy”

Dừng lại một chút, Tô Nhan cười nhẹ một tiếng như là tự giễu: “Từ trước đến giờ con đều vẫn luôn nhớ năm đó ở hội trường bị người ta khinh thường, Đường Duy còn nhỏ đã đứng ra, ra dáng người lớn mà bắt bọn chúng phải rời đi”

Thế nên sau đó dù có xảy ra chuyện gì, cô vân luôn nhớ kỹ những chuyện Đường Duy đã làm, luôn đứng về phía của cô.

“Giữa con và Đường Duy chắc cứ như vậy thôi”

Tô Nhan nhìn Tô Kỳ phía đối diện: “Lúc con và anh ấy yêu nhau, anh ấy luôn làm tổn thương con. Đợi đến khi anh ấy quay lại tìm con, con lại không cho anh ấy thêm một cơ hội. Thế nên giữa con và anh ấy chắc cũng coi như kì phùng địch thủ”

Một giọt nước mắt của Tô Nhan rơi xuống cũng không khiến Tô Kỳ tốt hơn được.

Chỉ là…

Cô ngước đầu lên, trong đáy mắt như có một tia sáng xuyên qua tầng mây, cô nói từng câu từng chữ: “Duy chỉ có Từ Dao, con tuyệt đối sẽ không tha thứ”

Tuyệt đối không.

Tất cả mọi chuyện đều có quan hệ với cô ta, nếu không có cô ta thì tất cả những bi kịch này cũng sẽ không phát sinh.

“Nếu không có cô ta, con và Đường Duy chắc hẳn vẫn còn đang giày vò lẫn nhau, hoặc đã bỏ lỡ nhau.”

Tô Nhan siết chặt ngón tay, từng ngón từng ngón một: “Nhưng có cô ta ở giữa châm ngòi thổi lửa, không chỉ khiến con và Đường Duy cả hai đều đau đớn, mà ngay cả Nghiêu Nghiêu…”

Cô không nói nổi nữa, gần như là khóc nấc lên nhưng vẫn chống đỡ một nụ cười trêи mặt, nói: “Con sẽ không tha thứ cho Từ Dao, tuyệt đối không”

Tô Kỳ lắc mạnh đầu: “Nhan Nhan, coi như ba xin con, chỉ cần chúng ta có thái độ tốt…”

“Muốn con nhận sai ư?”

Tô Nhan cười: “Con làm sai chỗ nào?”

“Người nhà họ Từ hại chết Nghiêu Nghiêu..” Tô Nhan rời mắt, dường như chìm vào hồi ức trước kia, vẫn còn được nghe thấy người ấy nói chuyện. Nhưng rồi hoàn cảnh thay đổi, tất cả chỉ còn lại là bốn mặt tường xi-măng lạnh giá.

Cô lẩm bẩm: “Cái mạng này của bọn chúng làm sao con có thể không đòi? Không có gì quá đáng cả”

Tô Kỳ nhìn Tô Nhan mấy lần: “Như vậy là trả lại được sao?

Nhan Nhan?”

Tô Nhan không nói thêm lời nào nữa.

Ngay lúc này, Tô Kỳ đứng lên, nhanh chóng biến thành bộ dạng hung ác, chống lấy vách tường nói: “Được, vậy thì nhà họ Tô sẽ đấu với nhà họ Từ, một mất một còn. Ba sẽ thay con đòi lại hết tất cả oan ức con phải chịu đựng”

Đã sai đến nước này, anh ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn nữa.

Tô Nhan cười mà hốc mắt đỏ bừng: “Ba, con không muốn lại liên lụy đến ba”

Vì thế, tất cả những chuyện này, hãy để mình con làm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi