CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Lời nói này giống như một cú tát thật mạnh vào mặt Đường Thi, vẻ mặt cô lạnh lùng nhìn theo bóng Bạc Dạ rời khỏi đó. Cô ngồi lại trong phòng tiếp khách một lúc, sau đó mới hoảng hốt quay về phòng làm việc.

Mấy đồng nghiệp phát hiện ra biểu cảm trên mặt cô có gì đó không ổn, nhanh chóng quan tâm hỏi "Sao vậy? Cãi nhau với khách hàng à?"

"Tôi đã nói rồi, vị khách hàng này có lai lịch không hề nhỏ, chắc chắn không dễ đối phó. Sớm biết như thế thì đã phái một người đàn ông đến tiếp rồi, còn hù dọa nữ thần nhà chúng ta nữa chứ!" Lục Khủng Long đến đưa cho Đường Thi một tách cà phê, Đường Thi nhận lấy rồi nói cảm ơn, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô uống một ngụm cà phê sau đó mới cảm thấy bình tĩnh lại.

Tùng Sam bận rộn, quay sang nhìn vẻ mặt ủ rũ cúi đầu của Đường Thi, trầm mặc một lúc, sau đó lạnh lùng nói: "Cô biết Bạc Dạ sao?"

Biểu cảm Đường Thi trở nên cứng đờ, sau đó nhanh chóng quay đầu nói: "Không... Tôi không quen."

"Nhìn vẻ mặt này của cô thì dường như đã xảy ra chuyện gì đó với anh ta." Tùng Sam nở một nụ cười khó hiểu: "Hai người thật sự không có chuyện gì chứ?"

Sắc mặt Đường Thi tái nhợt, cô nhanh chóng phủ nhận: "Không có, không có chuyện gì cả. Nếu tôi và anh ta từng xảy ra chuyện gì thì bây giờ tôi Bạc Dạ không lên tiếng, nhưng Lâm Từ cầm tập tài liệu trước mặt anh và đưa cho anh xem. Bạc Dạ thu hồi ánh mắt, sau đó ngẩng đầu tiếp tục nhìn vẻ căng thẳng của Đường Thi: "Ngồi đi, tôi cũng chưa nói sẽ từ chối cô, cô cần gì phải giữ khư khư cái dang vẻ nẩy."

Đường Thi chịu đựng nỗi đau trong lòng, ngồi xuống và nói với anh về nhu cầu gần đây của studio họ, sau đó cô nhìn Bạc Dạ: "Không biết ý kiến của ngài Dạ thế nào..."

"Tôi sẽ trả lời cho công ty sau một tuần nữa. Tôi cần công ty các cô cho tôi một vị trí chắc chắn của trò chơi này, cùng với những số liệu thống kê." Bạc Dạ đã chỉ ra những thiếu sót trong bảng báo cáo một cách sắc bén. "Nếu chỉ dành cho các thiếu nữ từ 12-25 tuổi thì sẽ dễ dàng biến mất. Nếu có thể thì hy vọng công ty cô có thể thay đổi kế hoạch một chú, mở rộng phạm vi người sử dụng ra một chút %3D

Vẻ mặt nghiêm túc và điềm tĩnh của anh khiến Đường Thi bàng hoàng, nhớ lại cuộc họp của Bạc Dạ mà cô đã theo dõi cách đây năm năm. Người đàn ông lúc bấy giờ là thể này, lý trí và dứt khoát, nói năng nhanh nhẹn. Không có bất cảm cá nhân nào.

Đường Thi ngẩn ra một lúc, sau đó phản ứng kịp, nhanh chóng cầm lấy tập tài liệu: "Chúng ta sau khi trở về sẽ thay đổi theo đề nghị của anh, hi vọng ngài Dạ..."

"Chi tiền sao?"

Bạc Dạ cười đầy ẩn ý đối với Đường Thi: "Trước mắt thì bên cô đã đầu tư bao nhiêu để trò chơi này được đưa ra thị trường?"

Đường Thi mím môi. Cô là người mới đến đây, cũng chỉ biết Diệp Kính Dương bỏ tiền để đầu tư cho cái này, còn những chuyện khác thì vẫn chưa tìm hiểu được...

"Có vẻ như cô vẫn chưa hình dung ra được công việc mình cần làm, thế thì chúng ta bàn lại một lần nữa đi. Còn về phần tiền đầu tư thì tôi cũng cần phải xem sau khi chỉnh sửa một chút rồi mới quyết định được."

Bạc Dạ nhanh chóng nói xong, sau đó nhanh chóng đứng dậy. Khi bàn chuyện làm ăn, anh vẫn luôn thờ ơ và mạnh mẽ, không cho ai cơ hội phản bác.

Đường Thi nhìn chằm chằm Bạc Dạ rời đi. Cô không ngờ rằng không thành công thuyết phục khách hàng và ngược lại còn để anh phê bình mình một trận.

Cô gọi anh: "Bạc Dạ!"

Bạc Dạ dừng lại, có lẽ anh không ngờ cô sẽ chủ động gọi anh lại. Lúc anh quay đầu lại, ánh mắt hiện vẻ kinh ngạc "Còn có việc gì sao?"

Anh đang cố gắng kiềm chế sự bình tĩnh trong giọng nói của mình.

"Nếu vì tôi mà gây khó khăn cho studio, vậy xin hãy bỏ đi những suy nghĩ nhàm chán như vậy!"

Lời nói của Đường Thi nhanh chóng khiến Bạc Dạ nổi giận. Anh cười nhạt, khuôn mặt điền trai hiện lên vẻ mê người: "Nếu cô xem trọng bản thân mình như thế thì cũng đừng đến cầu xin tôi đầu tư cho bên công ty cô."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi