CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Nhậm Cầu vẫn còn đang chờ đợi ở đây, đợi một ngày nào.

đó Tô Nhan và Tô Nghiêu dựa dẫm vào mình mà không hề băn khoăn gì cả. Nhưng cuối cùng ngày đó không thể quay về được nữa.

Cậu ta không ngờ cái ngày mà cậu ta khuyên Tô Nghiêu giấu bằng chứng cho tốt lại là lần cuối cùng mình nhìn thấy cậu ta.

Tô Kỳ nhìn lướt qua Nhậm Cầu: “Cảm ơn cậu đã đến”

Nhậm Cầu đi đến, nặng nề nói với Tô Kỳ: “Chú ơi, cháu đến đây để giúp đỡ, nếu có gì cần thì cháu có thể…

“Chú biết cháu, cháu là Nhậm Cầu”

Tô Kỳ nở nụ cười tang thương miễn cưỡng với cậu ta: “Nhan Nhan nói với chú rồi, cháu rất thường giúp đỡ hai chị em nó trong lúc đi học, cháu là một đứa bé tốt”

Nhậm Cầu cúi đầu, siết chặt đốt ngón tay.

“Cháu không nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy, ý kiến đó là cháu nghĩ ra” Trong mắt Nhậm Cầu như có một lớp sương mù dày đặc: “Là cháu bảo Nghiêu Nghiêu lấy bằng chứng vào tay, đề phòng bị người nào thay đổi hoặc là phá hủy, nhưng cháu không ngờ bọn chúng lại ra tay nhanh như thế, gọi người lái xe truy đuổi bọn họ đến chết..”

Bây giờ bằng chứng đã được đưa lên tòa án từ lâu, tất cả sự thật đều được công bố rộng rãi, trong lúc lòng Tô Kỳ đau xót con gái mình sống tuyệt vọng như thế, đồng thời cũng cảm giác hổ thẹn sâu sắc.

Nhiều năm như thế, vậy mà những người làm bậc cha chú như bọn họ lại không nhận ra được có người đang giãy giụa ở vực sâu, muốn trốn thoát.

“Điểm xuất phát của cậu là tốt, kẻ nên nhận sự trừng phạt là bọn họ”

Tô Kỳ giơ tay võ vai Nhậm Cầu: “Đừng tự trách mình”

Nói về tự trách, không một ai ở đây tự trách hơn Tô Kỳ.

Nhưng mà bây giờ, anh ta lại an ủi người khác đừng tự trách.

Có tiếng vang lên ngoài cửa, là tiếng vùng vẫy của Lam Thất Thất: “Anh còn mặt mũi đến đây à! Một người nhà họ Từ như anh không có tư cách đi vào!”

Tô Kỳ và Bạc Dạ nghe được, bèn nhìn ra ngoài, thấy Lam Thất Thất đang cố gắng cản một người lại, mặt mày đỏ bừng như thể giữ gìn chút danh dự cuối cùng cho Tô Nhan và Tô Nghiêu vậy: “Cút ngay! Từ Thánh Mân! Anh không xứng đáng đi vào! Cái tên người nhà của sát nhân này!”

Năm chữ “người nhà của sát nhân” như dao đâm thẳng vào Từ Thánh Mân, vẻ mặt anh ta trắng bệch, sau đó chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn mà nói: “Trong mắt cô, có phải tôi và kẻ giết người không hề khác nhau đúng không?”

Lam Thất Thất muốn khóc mà không khóc được: “Anh còn hỏi tôi câu này à? Không, anh nên đi hỏi mẹ và em gái của anh, tại sao lại phải làm chuyện này!”

Từ Thánh Mân cố nhịn thứ ứ đọng trong lòng, anh ta hít sâu một hơi: “Chuyện là do bọn họ làm, hai năm trước tôi đã rời khỏi nhà họ Từ rồi!”

“Anh muốn phủi sạch quan hệ đúng không?”

Lam Thất Thất vừa khóc vừa kêu lên: “Anh vô tội? Nghiêu Nghiêu mới là vô tội nhất! Đó là mạng của Nghiêu Nghiêu! Một cái mạng đói”

“Tôi biết!”

Từ Thánh Mân mạnh mẽ quát to một tiếng: “Nên tôi mới muốn đến!”

Bất kể là xuất phát từ mục đích gì, khi Tô Nghiêu còn sống, anh ta cũng có quen biết với cậu ta, về tình về lý gì thì hôm nay anh ta cũng phải đến đây một lần, cho dù nói anh ta là người nhà của kẻ giết người, mang cái họ “Từ” này, anh ta cũng phải đến đây sám hối thay cho Từ Dao và Liễu Tố Vân.

Cho dù chuyện này không hề liên quan đến anh ta.

Lam Thất Thất lau nước mắt: “Từ Thánh Mân, anh còn muốn nhà họ Từ không?”

Từ Thánh Mân sửng sốt.

Lam Thất Thất khóc sướt mướt tức tưởi: “Năm đó anh đã nói với tôi như thế nào chứ? Anh tiếp cận tôi là vì muốn có được nhà họ Từ, cho nên mới cố ý gần gũi với tôi. Bây giờ anh nói mình phủi sạch quan hệ với nhà họ Từ, sao tôi tin anh được? Lúc trước anh hao tâm tổn sức mới có được tất cả của nhà họ Từ, chẳng lẽ anh không cần là không cần à? Tôi còn tin anh được ư?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi