CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Câu nói đó của Thất Thất khiến Từ Thánh Mân đang tiến về trước phải dừng bước lại, rõ ràng anh ta cách cô ta rất gần, có thể giơ tay ra ôm mạnh cô ta vào lòng rồi vò lên mái tóc của cô ta nhưng vào lúc này Từ Thánh Mân lại không làm gì cả.

Sau khi im lặng vài giây thì anh ta nhích môi nở nụ cười, làm như thể không có chuyện gì xảy ra rồi nói: “Cô cũng thù lâu ghê nhỉ”

Lam Thất Thất như thể không cảm giác thấy Từ Thánh Mân, cô ta thẳng thắn quen rồi nên không cần suy nghĩ gì thì đã nói: “Tôi đều ghi nhớ hết những lời anh từng nói và những việc anh từng làm”

Đúng vậy, năm đó đều là do chính miệng anh ta nói ra.

Từ Thánh Mân nắm chặt mấy ngón tay lại, nhìn theo bóng lưng Lam Thất Thất rồi sau đó nói: “Vậy bây giờ cô cũng nhìn nhận tôi như vậy sao?”

“Tôi nhìn nhận anh như thế nào phụ thuộc vào việc anh làm như thế nào”

Lam Thất Thất quay người lại, đưa mắt nhìn thẳng vào anh †a, ánh mắt đó vẫn giống như trước đây, vẫn trong trẻo và sáng ngời… Trước giờ cô ta đều như thế, là một người chân thành lại rất nhiệt tình, cô ta nói: “Từ Thánh Mân, anh không thể nào lừa được tôi nữa”

Cô ta bị lừa dối, bị lợi dụng một lần thì sẽ không mềm lòng để bản thân lại phạm phải sai lâm lần thứ hai.

Tim Từ Thánh Mân như bị thứ gì đó đâm một nhát thật đau, sắc mặt anh ta trở nên hơi nhợt nhạt nhưng anh ta vẫn cố gượng, tỏ ra bản thân không quan tâm rồi nói: “Xem ra cô có đầu óc hơn tôi tưởng tượng”

Lam Thất Thất vừa nghe thấy vậy thì càng thấy uất ức hơn, cô ta quay đầu lại, rưng rưng nước mắt trừng Từ Thánh Mân một cái rồi sau đó lập tức chạy theo cho kịp ba mình và không thèm quay đầu lại nhìn Từ Thánh Mân thêm lần nào nữa.

Tiềm thức khiến Từ Thánh Mân đuổi theo vài bước nhưng sau đó anh ta lại quyết định dừng chân.

Đuổi theo thì có tác dụng gì.

Anh ta của lúc này có gì khác với đồ phế vật.

Không còn là cậu chủ nhà họ Từ nữa thì còn xứng với cô chủ nhà họ Lam sao?

Lúc Vinh Sở quay lại quán cà phê thì vừa hay nhìn thấy Từ Thánh Mân đang ngồi ở vị trí mà họ đã hẹn trước nên đã vãy tay với anh ta.

Vinh Sở ngồi xuống và hỏi: “Giải quyết rồi hả?”

Từ Thánh Mân không ngước mắt lên mà chỉ nói: “Anh cảm thấy như thế có được xem là giải quyết một cách hoàn hảo không?”

“Tôi không ngờ Tô Nhan lại lựa chọn như vậy.”

Vinh Sở dùng mu bàn tay chống cằm rồi nói: “Vốn dĩ tôi hoàn toàn có thể đưa cô ấy ra ngoài”

“Bản thân Tô Nhan đã từ chối sự giúp đỡ của chúng ta, vốn dĩ chú Tô Kỳ và Đường Duy đều đã chuẩn bị xong hết rồi”

Từ Thánh Mân nhìn ra ngoài cửa sổ, uống một ngụm cà phê rồi nói: “Vinh Sở, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành chưa?”

“Xem ra Đường Duy đã nói hết cho anh biết rồi”

Vinh Sở nheo mắt lại và nói: “Nếu như tôi nói tôi muốn đợi Tô Nhan ra ngoài thì sao?”

Từ Thánh Mân đặt tách cà phê trêи tay xuống rồi nói: “Muốn đợi cô ấy?”

Vinh Sở từ chối trả lời.

“Người đợi cô ấy không chỉ có mình anh”

Giọng điệu Từ Thánh Mân trở nên lạnh lùng: “Tình yêu của anh không kiên định như trong tưởng tượng của anh đâu.”

Trước giờ kiên trì đều là vì hận chứ không phải là vì yêu.

Bởi tính cách của con người luôn thay đổi qua từng hơi thở.

“Trước mắt xem ra tình cảm của anh cũng không sâu nặng như trong tưởng tượng của tôi”

Vinh Sở đột nhiên đưa một cái USB qua cho anh ta rồi nói: “Đây là giao dịch giữa tôi và Đường Duy, tất cả thông tin tài liệu đều nằm bên trong, đợi cậu ta ra ngoài thì anh có thể giao cho anh ta, sau đó bảo cậu ta đừng nhúng tay vào chuyện của Tô Nhan thêm nữa”

Từ Thánh Mân nhìn cái USB, vì thứ này mà thậm chí Đường Duy đã bị bắt vào tù, vì sao? Giao hết mọi việc lại cho anh ta và Sakahara Kurosawa rồi cứ thế thẳng tay cắt đứt mọi liên lạc với cái thế giới này.

Rõ ràng cậu cũng có thể ra ngoài, cậu thiếu gì biện pháp nhưng tại sao cậu lại không ra?

Từ Thánh Mân không nói gì, ly cà phê bên tay từ từ nguội lạnh, Vinh Sở đứng dậy giống như một người thắng cuộc, anh ta nhẹ nhàng đẩy ghế về phía sau rồi nói: “Thời đại này nên trôi qua rồi, thứ mà Đường Duy không kết thúc được thì bất cứ ai cũng không có cách nào để kết thúc.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi