CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Chương 1651

 

Đường Duy đã hiểu, đã hiểu mình năm đó mất kiểm soát, cũng đã hiểu hiện tại giờ khắc này, dục vọng gần như muốn xé nát cô của anh.

 

Là yêu.

 

Anh không chút do dự ấn Tô Nhan xuống, trên gương mặt trắn nõn tràn ngập sự giận dữ chẳng khác nào mưa gió sắp đến. Anh cúi đầu cần cổ Tô Nhan một ngụm, cảm nhận được phản ứng cứng đờ cơ thể bản năng của cô, người đàn ông cười: “Nếu đối với em mà nói làm như vậy mới có thể cảm nhận được tình yêu thì….”

 

Cưỡng chế dùng sức nằm lấy hai tay của cô, lực tay của Đường Duy chẳng hề có một chút thương tiếc, như là dùng sức bẻ gãy cánh của chim hoàng yến, xương lệch khỏi vị trí, khớp xương xoay chuyển, cánh chim ở trong cơn giãy giụa ngã phịch từng mảnh từng mảnh rơi xuống —— Rơi xuống lộ ra da thịt không hề phòng bị của cô.

 

“Anh đây cả đời này, làm một tên ma quỷ cũng chẳng có việc gì”

 

Trong mưa rền gió dữ, cơn bão táp thề không sợ hãi kia tới càng mãnh liệt hơn chút. Hải yến yêu mảnh vực sâu biển cả mãnh liệt nguy hiểm này, xoay quanh mặc cho sóng biển ngập trời một lần lại một lần nuốt hết cơ thể yếu ớt của cô.

 

Tứ chỉ bị tách ra một cách ngang ngược dường như không nghe theo ý nguyện của mình, bỗng run rẩy, không biết là sợ hãi hay là chờ mong.

 

Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, Đường Duy ấn một cái nút trên đầu giường, bèn có bức màn che nẳng chậm rãi giáng xuống, chắn ngang ngăn cách ánh nắng xán lạn bên ngoài, trong nhà lập tức chìm vào một mảnh tối tăm. Trong ánh sáng mơ hồ, Tô Nhan cảm giác được hơi thở đan xen khi Đường Duy đè trên người mình.

 

Cô hỗn loạn mà giấy giụa, cảm giác đại não trống rỗng, con ngươi của Đường Duy đen như vậy, sâu thẩm như vậy, ngã vào trong đó chẳng khác nào rơi vào vực sâu. Cô như là bị rút hết tất cả ý thức, như: là ngẩn ngơ nhìn chãn chảm vào đôi mắt của Đường Duy, như là một con thú nhỏ bị bị thôi miên mê hoặc, không biết mình mới là cái con mrồi sau cùng kia.

 

Đường Duy phấn khởi đến mức không chịu được, máu trong toàn thân máu đều đang điên cưồng sôi trào, như là một nồi nước đun sôi sùng sục, nung nóng anh đến mức sắp hòa tan.

 

Cảm giác được sự đau đớn, khiến Tô Nhan theo bản năng run run một chút, nước mắt từ hốc mắt chảy ra. Nhưng cô lại không rên một tiếng, như là vì chứng minh thứ gì đó, có lẽ là vì chứng minh sự kiên cường và nhãn nại của chính mình.

 

Nhưng mà nước mắt bị Đường Duy dùng tay lau đi một chút. Trong khoảnh khắc kia đụng tới nước mắt của cô, mạch đập của anh đã nhanh hơn. Người đàn ông nói: “Ngoan, lại rơi nhiều nước mắt hơn chút được không? Khóc thành tiếng đi được không?”

 

Tiếng gào khóc đau đớn trong cổ họng rốt cuộc không có cách nào nhịn xuống được nữa, Tô Nhan cố kìm nén mà bật khóc trong yên lặng, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt không ngăn được mà trào ra ào ạt ra bên ngoài.

 

Cô hận, hận bản thân mềm yếu, bị bắt giữ dễ như trở bàn tay, hận bản thân một lần lại một lần thử cố gắng tránh thoát từ trong lốc xoáy vận mệnh, rồi lại bị túm trở về một cách ngang ngược, như là một lá thuyền con phiêu diêu, cuộc đời không ngừng ở trạng thái cất cánh và rơi xuống, bị đánh nghiêng và nuốt hết.

 

Cô duỗi tay vịn lấy bờ lưng trần trụi của Đường Duy, móng tay vẽ sau tấm lưng rắn chắc của anh mấy vết cào không thể thấy lại không đau không ngứa, mà những vết cào này, đã là thứ mà cô dùng hết toàn lực.

 

Dùng hết toàn lực, cũng không có cách nào có thể chống lại Đường Duy dù chỉ một chút ít.

 

Nhưng mà Đường Duy đã bị cái động tác này lấy lòng, lại càng cười vui vẻ hơn nữa. Trong tối tăm, mặt mày của anh xinh đẹp đến kinh người, vô tình lại yêu nghiệt.

 

Mồ hôi tứa ra từ trên trán, khi lướt qua vết sẹo trên trán anh, mang theo một cảm giác đau đớn, mà cảm giác này khiến Đường Duy cảm thấy nhịp tim đang đập nhanh lên, anh ấn Tô Nhan, đối mặt với đôi mắt tràn đầy nước mắt của cô, nhẹ giọng nói: “Bộ dạng khi khóc của em thật là đẹp mắt”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi