CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Chương 1725

Hai người đàn ông nhìn cô đầy nghi vấn.

Người phụ nữ quay ngoät lại, sau đó mạnh mẽ võ vỗ vai Đường Duy, nói: “Đừng sợ con trai của mẹ! Để mẹ xem Khắc Lý Tư có dám cướp con dâu của mẹ không!”

Nghe vậy Khắc Lý Tư cùng Vưu Kim vẻ mặt rối rắm: ‘Vậy nhà tôi cũng không có con dâu, em cũng không thể bắt nạt gia đình tôi như vậy được…”

“Gia đình của anh thì có liên quan gì đến gia đình của tôi!” Đường Thi nghĩ cũng không nghĩ, đột nhiên cảm thấy mình như đang ở trong tư thế thương lượng của Bạc Dạ năm đó, giống như một nữ chủ tịch độc đoán, “Anh không thể bởi vì gia đình anh không có mà tới cướp của nhà tôi được. “

Khắc Lý Tư bị Đường Thi chọc cười, “Vậy em bảo Tô Kỳ sinh một đứa nữa đi!”

“Tôi không quan tâm Tô Kỳ có sinh thêm một đứa nữa hay không, để tôi nói cho anh Tô Nhan là con dâu của tôi, Tô Nhan chính là từ nhỏ đã cũng lớn lên với Đường Duy con trai tôi, con bé lớn lên hiểu chuyện, thử hỏi xem ai có thể chăm sóc con trai tôi được tốt được như vậy, mỗi lần thấy con bé là tôi lại cảm thấy đau lòng.

Nếu đứa con trai ngu ngốc của tôi thừa hưởng sự cứng đầu giống như của ba của nó, cố để chạy trốn khỏi Tô Nhan, thì không bằng tôi tự mình giữ lấy đứa con dâu này của mình ngay từ bây giời “

Đây đúng là một câu nói mang tính quyết định, sau đó Đường Thi giận dữ nhìn chăm chăm Đường Duy ở bên cạnh, “Con, về sau cho mẹ thấy ý chí đấu tranh của con một chút!”

Đường Duy lập tức dơ tay lên, “Mẹ, sau này con nhất định sẽ không chịu thua kém ai cả”

Bây giờ thì niềm nở tươi tỉnh rồi, vậy tại sao ngay từ đầu đã không đối xử tốt với người ta đi.

Đường Thi quay đầu nói tiếp, “Tóm lại là như vậy. Anh chờ đi, bây giờ tôi sẽ qua đó, đích thân tôi sẽ đi đón con dâu tương lai của tôi trở vềt”

Đích thân sao?!

Bạc Dạ nói: “Đường tiểu thư, không, không nghĩ tới để tài xế cùng đi đón sao?”

Sau đó anh chỉ vào chính mình. Ngụ ý là hãy để anh là tài xế riêng của cô.

Đường Thì liếc mắt, “Hì hì, không được, anh dạy dỗ nó đi, để nó ngẫm lại xem thẳng bé nên cư xử như thế nào. Con trai nhà họ Khắc Lý Tư, Trì Liệt tốt như vậy, con dâu của chúng ta nói không chừng sẽ bị cướp đi mất đấy. Còn không suy nghĩ cho cẩn thận đi! “

Bạc Dạ bất lực nhìn Đường Duy: “Con trai của ba, để ba nói cho con nghe nhé…”

Đường Duy lập tức nhìn trần nhà, “Ba tự nói, thì ba tự mình mà ngẫm lại.”

Đúng đúng đúng! Tất cả đều là do ngày xưa anh không có đầu óc nên mới tin tưởng vào An Mật, nếu không thì Đường Thi sẽ không phải chịu ấm ức, Đường Duy cũng không bị sinh sớm, Nhan Nhan cũng sẽ không phải chịu tội nặng như vậy, mọi chuyện đều yên lành.

Đường Duy cùng Đường Thi đi ra ngoài, “Mẹ, đi đón Nhan Nhan, con cũng đi”

Đường Thi liếc lại nhìn con trai, “Cái gì?”

Đường Duy dừng lại, dường như phải mất rất nhiều công sức để đưa ra quyết định, anh hít một hơi thật sâu trước khi nói, “Đưa cô ấy về nhà.”

Vào khoảnh khắc đó, Đường Thi cảm thấy cô đã nhìn thấy được một chút dáng vẻ của Bạc Dạ năm đó trên người con trai mình.

Giống với ngày tuyết rơi dày đặc đó, Bạc Dạ đứng dưới lầu nhà cô ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, bông tuyết thổi lướt qua khuôn mặt rồi rơi vào trong mắt anh, sự cô độc hiện trên mặ còn lạnh lẽo hơn tuyết, mà bây giờ – trải qua dòng hồi ức dài đẳng đãng, Đường Duy đang đứng trước mắt cô giống hệt Bạc Dạ năm đó, lộ ra biểu tình tuyệt vọng, bị bỏ rơi, cô đơn lẻ loi.

Lúc đó, đôi mắt Đường Thi ửng đỏ, cô lắc lắc đầu tựa như cảm khái, chung quy lại vẫn là vận mệnh trêu người, nhìn xem tình cảm đâu có buông tha cho ai chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi