CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Chương 1737

‘Vai của Tô Nhan co lại,“ Em không ngon”

“Ừ!”

Đường Duy xoa xoa tóc cô, thật là mượt. “Trong nhà sẽ có người làm bữa sáng, dậy đi”

~ Bạc Dạ hôm nay rất vui, lần đầu tiên anh làm bữa, Đường Thi đắp mặt nạ đi ra liền ngây ra, “Ông xã, sao anh chăm chỉ như vậy?”

Bạc Dạ đặt một quả trứng hình mặt trời lên đĩa và huýt sáo, “Vợ à, Nhan Nhan ngủ ở nhà chúng ta đêm qua!”

Đường Thi sửng sốt một chút, sau khi định thần lại cao giọng nói: “Chết rồi chết rồi! Vậy, chuyện đó, con trai chúng ta còn có cơ hội không? Chồng, tránh ra đi! em sẽ nấu ăn!”

Bạc Dạ không vui nữa, “Tôi đã làm một bữa ăn cho con trai tôi và con dâu tương lai của tôi, vậy tại sao em lại giành với tôi…”

Đường Thi đuổi anh ra khỏi bếp, lật lại quả trứng mặt trời xấu xí mà anh làm – quả trứng, cô vung tay tạo thành một vòng cung trên bầu trời, và cuối cùng rơi vào thùng rác.

Bạc Dạ đau lòng, “Tại sao II”

Đường đường là do Bạc Dạ anh nấu! Lại bị đối xử như vậy! Ông trời ơilBạc Dạ anh con đường nấu ăn của anh tệ đến vậy sao! Không đáng!

Thực sự là không đáng!

“Đầu cháy rồi!” Đường Thi trách mắng 1 hồi, mắt không chịu thua kém trừng lên nhìn Bạc Dạ, vô cùng gấp gáp, sợ sẽ muộn mất ” Tránh ra, rán trứng mà còn không biết, con trai con gái của em ăn món anh làm chắc muốn ngất quá, để em đây làm cho! “

Bạc Dạ lúc này không vui. “Anh chỉ là không biết rán trứng thôi, không phải còn nhiều cơ hội khác tốt hơn sao, hai chúng ta không thể cùng nhau nấu cho hai đứa nhỏ ăn sao?”

Đường Thi lắc đầu: ” Không được.”

Bạc Dạ từ trước đến nay luôn theo phương châm “vợ là nhất”, lập tức ỉu xìu, lao đến bên cạnh vợ không ngừng lẩm bẩm” Anh dù sao cũng là người đứng đầu nhà họ Bạc… Anh nấu cơm thế nào không phải em cũng đã ăn nhiều năm rồi sao?”

Đường Thi gõ trứng, tủm tìm cười rồi bóp nát vỏ trứng, tiếng răng rắc làm cho Bạc Dạ cảm thấy dường như từng tế bào trên cơ thể đều đau nhức dữ dội, ngay lập tức mồ hôi nhẽ nhại, nhìn về phía nữ vương đại nhân của mình, gỡ bỏ sự xấu hổ và tươi cười ” Vợ à, nấu cơm cẩn thận chút…”

Đường Thi cười lạnh, tiện tay với lấy con dạo bên cạnh, đập nát quả trứng, tư thế đó khiến Bạc Dạ suýt chút nữa quỳ xuống ” Anh sai rồi, anh sai rồi, nhường eml Nhường em! Anh cũng ra chờ ăn thôi!”

Nói xong anh liền đi thẳng ra khỏi nhà bếp, sau đó đóng cửa, dựa vào cửa thở hổn hển, miệng lẩm bẩm ” Càng ngày càng không dám chọc.”

Hai mươi phút sau, anh lên nhà và thấy thắng con nghịch ngợm Đường Duy của mình đang kéo Tô Nhan ra ngoài như một đứa trẻ, xuống nhà, nhìn thấy Bạc Dạ, Tô Nhan lập tức lễ phép chào hỏi, nghe vậy anh vô cùng vui mừng, hận không thể dọn ngay một phòng cho Tô Nhan ở.

” Đứa nhỏ này từ nhỏ đã chịu thiệt Bạc Dạ nhìn Tô Nhan, xúc động mà nói :* Bây giờ không còn là ngày xưa, cháu cũng không còn là đứa trẻ hay khóc sướt mướt nữa”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi