CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Chương 1753

Ánh mắt Tô Nhan sắc bén như vậy, giống như một mũi tên lạnh băng đâm thủng mọi thứ: “Người như vậy mới là đáng sợ nhất, bọn họ ủng hộ anh vô điều kiện, rất nhanh sẽ thấy cảm động và chuyển hóa thành yêu, thay thế anh vào vị trí người mà họ cảm thấy đó mới là người bọn họ yêu nhất, sau đó, sẽ tiến hành các bước để chọn lọc và bổ sung trong não anh.

Bọn họ làm như vậy, chỉ vi họ không thế chấp nhận người mình yêu là một người đàn ông có vết bẩn, dường như họ là những người ngu ngốc, khi bọn họ đứng về phía anh vô điều kiện, sẽ không cho phép người khác nói xấu anh, khi tất cả hành vi của anh đều có thể xoá sạch bởi quá khứ tốt đẹp đó, và đây cũng chính là lúc anh bị bọn họ nuông chiều. Nếu lúc đó, cho dù anh có làm ra việc gì không hài lòng bọn họ thì chắc chắn tình yêu mà những người đó giành cho anh sẽ trở thành nỗi tức giận và oán hận vô cùng sâu sắc. “

“Tôi yêu anh như vậy, hiện tại sao anh có thể làm ra những chuyện đó? Rõ ràng anh đã dựa vào quá khứ mới đạt được thiện cảm của tôi, vì sao hiện tại lại phải phản bội phần tình cảm này của tôi đối với anh?

Tôi nghĩ rằng những điều mà anh đang tính toán đều đang từ từ sụp đổ. “

Tô Nhan không để ý đến ai bên cạnh, cô ghé sát vào Đường Duy nhẹ nhàng nói: “Lúc đó, anh sẽ bị người đời bắt đi. Anh chỉ có thể im lặng. Mà tôi… Tôi sẽ làm người xấu này, tôi cũng không cần phải chứng minh bản thân trong sạch cho ai thấy, không có tôi đối đầu với anh, làm sao thế gian có thể thấy được những mặt tốt đẹp của anh đây?”

“Dư luận bên ngoài có quan tâm gì đến anh không?”

Chuyển từ tư thế bị động thành chủ động, Đường Duy bỗng nhiên đưa tay lê nằm lấy eo Tô Nhan, cậu ta nhếch miệng cười lớn làm cho chấn động cả đất trời: “Tôi rất thích làm một người không cách nào bị người khác ghét’. Tất cả đều là lợi thế của tôi, đều là điều kiện để giải quyết vấn đề của tôi, cô mắng tôi giả dối cũng tốt, nói tôi ghê tởm cũng được, ai bảo năm đó tôi có thể lấy được những cảm xúc tốt đẹp này?

Mắng tôi thì cũng chỉ là một lời khen ngợi đối với tôi. Trên thế gian này đừng ai nghĩ có thế bắt được tôi, tất cả đều do tôi quyết định”

Biểu tình trên gương mặt của Đường Duy không sợ hãi như vậy, giống như tất cả trên thế giới trong mắt cậu ta đều không tồn tại.

Nếu có siêu năng lực, vì Tô Nhan cậu ta có thể đi cứu thế giới, cũng có thế hủy diệt cả thế giới vì cô mà không cần chớp mắt.

“Cô biết không, tôi chính là người có năng lực này, cho nên bẩm sinh đã là một thợ săn, mà người khác cũng không chiếm được cái gì của tôi” Đường Duy lấy hết tất cả những gì anh có thể sở hữu, nhìn thấy tất cả những gì mình có, thật giống như mọi người đang bò dưới chân cậu ta.

Mà giờ phút này, cậu ta cũng đến gần Tô Nhan hơn, hạ thấp giọng xuống, cười nói: “Vẫn là khi em tức giận mới thực sự mê người nhất, phụ nữ khác hoàn hảo quá thì không thú vị, tôi rất yêu nhất bộ dáng này của cô khi không yêu tôi”

Trong mắt Tô Nhan dần dần lạnh lẽo, cô còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Đường Duy kéo đi ra ngoài, Tô Nhan chỉ kịp nói: “Chờ một chút!”

Nhậm Cầu cũng ở sau lưng cô kêu lên: “Tô Nhan!”

Bước chân Tô Nhan dừng lại, nhìn về phía Nhậm Cầu một cái.

Trong ký ức của cô, đó là người cô từng tin tưởng nhất.

Nhậm Cầu nầm chặt tay: “Nhan Nhan, chúng ta còn có thể trở lại như lúc xưa không?”

Anh ta vẫn muốn… trở thành chỗ dựa của cô.

Đáng tiếc Tô Nhan cười rất đẹp, nhưng cô lại lạnh lùng nói: “Không, tôi thích dáng vẻ không thể thay đổi quá khứ. Tôi thích sự tổn hại không thể cứu lại… Ban đầu anh đã tổn thương tôi tàn nhãn như thế nào, bây giờ không còn cơ hội nữa rồi. Tôi rất vui vẻ. “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi