CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Nhưng mà suy nghĩ này chỉ là thoáng qua trong chốc lát, Tùng Lâm xoa đầu của Đường Duy, sau đó nói: “Ôm chặt vào”

“Cậu không được để mình bị thương” Đường Duy từ trong lòng anh ngẩng lên: “Cháu và cậu đã rất lâu không gặp mẹ cháu rồi, mẹ nhất định là rất lo lắng cho chúng ta, cậu đừng bị thương, mẹ cháu sẽ buồn đó…”

Lời của Đường Duy vậy mà khiến cho một người lớn như anh phải cảm động, anh nhẹ nhàng ấn đầu Đường Duy hướng về phía ngực mình”

Nhắm mắt lại, đừng nhìn” Đường Duy nắm chặt lấy áo của Tùng Sam, nước mắt chảy ra: “Cậu à, con không sao, cậu đừng để bị thương…”

Lúc cậu bé khóc, đều nhớ đến lời an ủi của Tùng Sam Tùng Sam nhớ đến Đường Thị, cô là người có trái tìm trong sáng, lương thiện. Dù cô có bị người khác chà đạp sỉ nhục thì cô vẫn quan tâm chăm sóc cẩn thận tỉ mi đối với những người xung quanh mình. Anh từng tìm hiếu qua về quá khứ của Đường Thi.

Lúc đó anh mới biết răng người phụ nữ này đã phải chịu quá nhiều sự bất công, nhưng cô vẫn lương thiện như vậy, cho dù bị người ta dồn vào chỗ chết, đôi mắt ấy vẫn trong sáng như vậy.

‘Ða phần do cô được giáo dục nhân cách tốt, nên cô mới có sức sống mãnh liệt và dẻo dai như vậy. Năm năm ở trong tù nhưng không bị cuộc sống ở đó hủy hoại biến mình thành kẻ điên điên dại dại, mà cô vẫn có can đảm bắt đầu lại từ đầu bất cứ lúc nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô gái đó thật sự dũng cảm hơn anh rất nhiều.

Tùng Sam nói nhỏ.” Được, chúng ta phải sớm về gặp mẹ của cháu” Không biết từ bao giờ, Đường Thi đã trở thành niềm an ủi của họ.

Họ không ngờ đến người mà họ luôn muốn bảo vệ giờ lại trở thành người bảo vệ bọn họ.

Bởi vì muốn bảo vệ nên họ mới có sức mạnh để nắm giữ mọi thứ.

Người làm bên cạnh vô cùng hung hăng và mạnh mẽ, hẳn đã trải qua cuộc huấn luyện khắc nghiệt, xông về phía Tùng Sam, một đám người phía sau còn cầm theo dây thừng, vốn dĩ đám người làm nhà họ Tùng đường đường chính chính như vậy, cửa vừa đóng lại liền cởi áo ra lộ ra dáng vẻ hung hãn.

Tùng Sam bị đồn vào một góc, một †ay vẫn đặt trên đầu của Đường Duy, tay còn lại hứng hăng chặn lại những đòn tấn công của người kia giáng xuống Cơn đau dữ dội truyền đến, anh nghiến răng rên rỉ, sau đó nhân cơ hội người đó ra tay, lúc đối phương không chú ý anh dùng một chân đạp vào bụng của đối phương, người đó liền bay ra ngoài đụng trúng vào hai hay ba người phía sau. Trong phút chốc khung cảnh trở lên vô cùng hồn loạn.

Tùng Sam đạp hai bước lên tường mượn sức bay lên, một chân đạp vào vai của người giúp việc, sau đó hai chân với tư thế vô cùng đẹp mắt cùng sự dứt khoát giáng xuống, chỉ cần anh đánh mạnh hơn chút thì cổ tên có sẽ gấy.

Lâm Kiều đã quá quen với cảnh đẫm máu như thế này rồi, nhưng nhìn thấy con trai của mình không ngừng bị đám người đó đánh trống lòng bà có chút đau nhói.

Anh từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện nghiêm khắc của nhà họ Tùng. Mỗi một hành động giơ tay nhấc chân của anh đều đại biểu cho phép tắc của Tùng Lâm, Lâm Kiều chỉ hy vọng con trai của mình có chút ý chí tiến thủ, có thể giành lấy vị trí ông chủ Tùng Lâm.

Nhưng không ngờ rằng, từ lúc đứa con trưởng thành đến nay càng ngày càng bướng bỉnh, không tiếc rời khỏi Tùng Lâm vứt bỏ đi tất cả tiền tài danh vọng. Anh đã chán ghét nơi này đến tận xương tủy.

Nếu còn tiếp tục ở lại, anh nhất định sẽ trở thành một con quái vật máu lạnh.

Anh có thể nói không thích, nhưng anh đã bao giờ nghĩ thay người mẹ này chưa! Bà chủ nhà Tùng Lâm không chỉ có mỗi mình nhà họ! Còn có bà chủ của những nhà khác! Nếu con trai của người khác trở thành ông chủ Tùng Lâm, nhất định sẽ tiêu diệt sạch bọn họ.

Bà sinh ra đứa con trai này, nhưng lại không trèo lên được vị trí ông chủ Tùng Lâm, bà còn mặt mũi nào cơ chứ.

Tùng Sam hai mắt đỏ hoe, tiến lên vặn tay của người làm, vừa dùng lực bẻ, người đó liền kêu lên thảm thiết. Cánh tay anh ta đã bị trật khớp rồi Tay vừa buông, cây gậy liền rơi vào trong tay của Tùng Sam, anh múa vài đường dứt khoát, một tay cầm vũ khí, một tay không rời khỏi đầu của Đường Duy.

Nếu tiếp tục ở lại, anh nhất định sẽ trở thành một con quái vật máu lạnh.

Đường Duy biết rằng Tùng Sam đã tốn rất nhiều sức lực, từ đầu đến cuối anh đều lãnh đạm, tình thần có vẻ ổn định, nhưng hiện tại anh lại thở kịch liệt như vậy, rõ ràng sức lực đã tiêu hao rất nhiều.

Cậu bé cảm thấy mình đã làm liên lụy đến Tùng Sam, nếu như ngay từ ban đầu cậu không bị người nhà họ Tùng bắt lại, Tùng Sam sẽ không bị ép phải quay trở về nhà họ Tùng, nếu như cậu không quá yếu đuối và nhỏ bé thì Tùng Sam sẽ không vất vả như vậy.

Cậu muốn trở lên mạnh mẽ, muốn bảo vệ mẹ, bảo vệ cậu mình.

Nhưng Đường Duy chưa bao giờ nghĩ, nếu như Tùng Sam không phải là cậu ruột của mình, Vậy cậu tin tưởng Tùng Sam thế nào đây, sau này… phải làm sao.

Nhìn thấy sự sợ hãi của Đường Duy, Tùng Sam tìm chỗ trống, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của Đường Duy.

Anh thở ra một hơi: “Đừng sợ, cậu sẽ đưa cháu về” Bất chấp tất cả quay đưa cậu trở lại bên cạnh người phụ nữ tên Đường Thi đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi