CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Bạc Dạ đứng ở đó, ngây người nhìn Đường Thi cùng Tô Kỳ rời đi Ừ,đi Lồng ngực của Bạc Dạ cảm thấy trống rồng, trái tìm của anh giống như bị ai đó khoét lên.

Anh trong tình trạng hồn bay phách lạc mà trở về nhà, đúng lúc Sầm Tuệ Thu đi xuống, nhìn thấy con trai của mình trong bộ dạng như thế này, ngạc nhiên đến biến sắc: “Đường Duy đâu? Vừa nấy vẫn còn ở đây…”

“Đường Thị dẫn đi rồi” Giọng nói của Bạc Dạ trở nên khàn và nhỏ: “Chính là vừa rồi” Trong tay Sầm Tuệ Thu cầm một sợi dây chuyền vàng mảnh, trên đó có hình thiên sứ nhỏ.

bằng vàng nguyên chất, bà rõ ràng là muốn tặng nó cho Đường Duy đeo, nghe nói Đường Duy đã đi rồi, bà chỉ có thế cất chiếc sợi dây chuyền đó đi, nhẹ giọng thì thầm một câu: “Ö, vậy thì… Vậy thì đợi lần sau. Lần sau vậy” Lần sau, lại là bao giờ đây? Hoặc có thể nói, vẫn còn có thể đến nữa không? Đường Thỉ đi bộ về nhà, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Nếu là lúc này của trước đây, Tùng Sam sẽ đeo một cặp kính, cầm ly cà phê giống như một giáo sư đại học, sau đó pha cho cô một ly cà phê khác, vừa bật điều hòa vừa lạnh lùng liếc cô một cái.

Bây giờ anh ta không cùng cô trở về, nhà vắng tanh, giống như có trộm vào lấy mất hết đồ vậy.

Thay vào đó, Tô Kỳ lúc này đang mặc áo.

khoác đứng ở ngoài phòng khách, đối mặt với Đường Thi nói: “Tôi không được hoan nghênh sao”

Đường Thí thở dài, chỉ có thể tự mình đi pha cà phê, tiện đường bật điều hòa: “Trên giá giày có dép lê, anh có thể tùy tiện lấy một đôi mà mang vào”

Tô Kỳ cởi áo khoác, nhìn đôi dép nam trên giá giày: “Đây là của ai?” “Của Tùng Sam, còn cần nói thêm gì nữa không?”

Đường Thi mang hai ly cà phê hòa tan đi ra, Tô Kỳ vừa nhìn thấy liền nhíu mày: “Cà phê hòa tan đều là rác rưởi, không uống không uống!”

Đường Thi quên mất người này là bậc thầy pha chế cà phê chuyên nghiệp, đem hai ly đổ thành một ly, cũng không có ghét bỏ, nhanh nhẹn ra hiệu: “Của hiếm” “Đây là chỉ tiết liên quan đến phẩm chất của cuộc sống! Tuyệt đối không thể nhượng bội” Tô Kỳ nói, Đường Duy cũng cởi chiếc áo bông dày dặn, ngồi xuống thảm len trong phòng khách, đối với Tô Kỳ mỉm cười: “Chú Tô Kỳ thích uống cà phê.

dữ Tô Kỳ vừa muốn nói về các loại cà phê, nhưng nghĩ lại, cậu nhóc này chắc nghe cũng không hiểu nổi, chỉ có thể lắc đầu nói: “Dù sao cũng không phải là cà phê hòa tan” Phạm vi hơi rộng, xem ra bản thân phải đi học ‘thật chăm chỉ kiến thức chuyên môn liên quan đến cà phê.

Đường Duy lại đổi cách tìm chủ đề: “Hôm nay tại sao chú lại tới tìm cháu?” Tô Kỳ sững sờ trước câu hỏi của Đường Duy, trong lòng muốn nói là vì ông đây cảm thấy đau lòng vì mẹ cháu khóc, nhưng suy nghĩ lại, không.

được không được! Vậy nên tùy tiện bịa ra một cái cớ.

Anh ta nói: “Tình cờ gặp được mẹ cháu, vậy ên đường đi cùng thôi” Đường Duy đứng dậy, cúi đầu nhìn thẳng anh ta: “Cảm ơn chú Tôi” Này đừng đừng đừng, cháu không cần làm như vậy..”

Tô Kỳ cười kéo cậu bé qua: “Chúng ta là ai với ai chứ, đừng cảm ơn chú, nếu lấy một cái gì đó thích thú từ chú thì hãy cảm ơn”

Đường Duy nói: “Chú mua cà phê cho cháu đi” “Được!” Tô Kỳ vươn tay bóp bóp mặt của cậu bé: “Được rồi, chúng ta là bạn tốt của nhau” “Bạn tốt!” Đường Duy vỗ ngực: “Ngoéo tay nào, trăm năm không đổi!”

“Rồi nhé!” Ngoéo tay thành công! Tô Kỳ cười ranh mãnh, đối với Đường Duy nói: “Vì đã là bạn bè rồi, cháu không thể cứ gọi chú là chú Tô được” Cũng đúng, Đường Duy cũng nhìn thấu suy nghĩ của Tô Kỳ, nhưng vẫn cong môi: “Không được, mẹ nói chênh lệch thế hệ giữa chúng ta rất lớn, nên cháu chỉ có thể gọi là chú Tô Chết tiệt, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đây mà.

Tô Kỳ cong môi: “Gọi là anh có được không?” “Chú Tô Kỳ” “Không đúng, là anh Tô Kỳ!” “Chú Tô Kỳ” “Anh Tô Kỳ!” “Hừm” Chết tiệt, bị một thẳng bé vắt mũi chưa sạch mưu mẹo rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi