CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Âm thanh vừa phát ra đã làm long trời lở đất!

Đường Thi sợ hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Duy đứng bên ngoài đám người, tay cầm một khẩu súng. Rõ ràng chỉ là một đứa bé năm sáu tuổi thôi, vậy mà trong mắt lại đằng đằng sát khí, lúc cầm súng mắt không chớp, nhìn chăm chăm vào đám người bên cạnh Đường Thi.

Đám người đột nhiên có ảo giác như bị dã thú nhìn chằm chằm, sát ý trên người Đường Duy rõ ràng không thua người trong Tùng Lâm là bao!

Lưu Lôi kêu lên một tiếng: “Bắt thằng nhóc chết tiệt kia đến đây cho tao!”

Giả thần giả quỷ! Ai lại sợ một thằng nhóc như nó chứ! Cái phát đạn lúc nãy cũng là bắn chơi thôi, cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng chỉ là một...

Bà ta chưa kịp suy nghĩ nhiều đến cái chuyện nhỏ này, thì một viên đạn trực tiếp bay qua mặt, kéo theo một vệt máu rực lửa, thậm chí màng nhĩ cũng bị cơn đau kích thích mà giần giật.

"A!" Lưu Lôi cúi người xuống che mặt lại, bà ta cảm thấy nửa bên tai như bị ai đó bắn trúng, viên đạn đó sượt qua mặt, rồi bắn vào bức tường đằng sau lưng, lập tức xuất hiện một lỗ tròn đen kịt, như là đang cười nhạo sự ngây thơ của bà ta lúc nãy!

Thằng nhóc này có thể bắn súng, hơn nữa còn vô cùng chuẩn xác!

Từng câu từng chữ của Đường Duy như nhiễm chút khí lạnh, ngay sau đó, đôi mắt cậu như trời đêm, tràn đầy phẫn nộ, cậu nói. "Tôi nói lại lần nữa, hoặc là cút, hoặc là chết!” Chỉ là một đứa trẻ, vậy mà lại có sát khí như này!”

Đứa nhỏ cầm lấy súng, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi mắt lại sáng như tuyết, nhìn thẳng vào mặt Lưu Lôi, giọng nói non nớt nhưng lạnh như băng: “Đây là lời cảnh cáo, lần sau sẽ không chỉ là đánh vào bên mặt nữa đâu!”

Lưu Lôi lần đầu tiên cảm nhận được cái áp lực mà chỉ Tùng Tranh mới có ở trên người một đứa trẻ. Bà ta giận không kiềm được, che nửa khuôn mặt của mình, máu theo kẽ tay chảy ra ngoài: "Båt lấy nó cho tao! Tao phải giết chết cái thứ nghiệt chủng này!”

Từ nghiệt chủng này dường như đã dẫm vào chỗ đau của Đường Duy, nó không nói lời nào liền tiếp tục lên đạn, chống lại đám người, và chĩa súng về phía Lưu Lôi: “Mấy người các người dám ra tay, thì tôi cũng dám nổ súng về phía bà hai. Đoán thử xem là bước chân của mấy người nhanh hơn, hay là viên đạn của tôi nhanh hơn?”

Chết tiệt, thằng nhóc này lý trí đến nỗi làm mọi người sợ hãi!

Đường Thi loạng choạng bò dậy từ trên mặt đất, Đường Duy nhìn thấy vệt máu sau lưng mẹ, trái tim đau như muốn thắt lại. Nó phải bảo vệ mẹ của mình, dù cho trong tay dính máu đi chăng nữa!

Khoảnh khắc cầm súng lên đó, đã định trước được đây là con đường không thể quay đầu rồi. Giống như Tùng Sam ngày đó ghé vào tai nó từng câu từng chữ cảnh báo.

"Cái này, không thể đụng vào được.”

"Sinh mệnh một đời người quá mong manh, một khi đã dính máu rồi thì rửa cũng không trôi được.”

Rửa cũng không trôi được.

Rửa không trôi thì rửa không trôi thôi, tất cả những người làm tổn thương Đường Thi, đều có nó đến giải quyết rồi!

Trong mắt đứa trẻ mang theo sát khí ương ngạnh động trời, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lưu Lôi: “Làm sao, muốn thử xem một chút không? Bà dám động một cái, tôi sẽ bắn đứt gân chân bà!”

Đạn vẫn còn bốn viên, nó phải khống chế hết thảy, cho dù có phải kéo dài thời gian, thì cũng phải cứu được Đường Thi ra đã!

Đã là chạng vạng tối rồi, chỉ cần đợi chút nữa thôi, có lẽ cậu sẽ trở lại. Chỉ cần đợi một chút nữa thôi...

Mồ hôi lạnh trên người Lưu Lôi ứa ra, một giây sau, cửa lớn nhà họ Tùng bị người từ bên ngoài mạnh mẽ đá văng ra. Một người đàn ông đứng ở nơi đó, theo sau là một đám người, giống như muốn đập phá, xông vào bên trong hét lớn: "Đường Thi!"

Tóc đen mắt đen, ánh mắt sắc như kiếm, Thượng đế quyết luyến dung mạo anh ta, ma vương hôn môi anh ta. Anh ta giống như từ đêm đen mà tới, toàn thân mang theo mùi máu tươi nồng nặc, nhìn thấy Đường Thi và Đường Duy bị đám người kia vây quanh, sát khí trong mắt tích tụ đến cực điểm, sau đó mạnh mẽ bộc phát!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi