CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Câu hỏi của Đường Duy khiến Diệp Kinh Đường ngây ra tại chỗ, anh ta không trả lời được một chữ nào.

"Chú muốn đưa chị Khương Thích đi chỉ vì tức giận. Thế nhưng chú đã nghĩ cho cảm nhận của chị Khương Thích chưa? Bây giờ chị ấy ở với chúng cháu vui vẻ thế nào chứ, chú chỉ đem lại tổn thương cho chị ấy thôi..."

Giọng nói non nớt của trẻ nhỏ nghe vô cùng ngây thơ, thế nhưng từng câu từng chữ lại đâm thẳng vào tim Diệp Kinh Đường.

Trên mặt người đàn ông lại xuất hiện một biểu cảm như một đứa trẻ đang hoảng sợ.

Lúc Diệp Kinh Đường rời khỏi, mọi người vẫn chưa phản ứng lại, Khương Thích ngây ra nhìn Diệp Kinh Đường rời đi, thậm chí còn không tin được vào mắt

mình. Sự cô đơn trên mặt người đàn ông giống như một con thú nhỏ bị bắt nạt, thế nhưng rõ ràng lúc nay người ra tay trước là anh ta, đến cuối cùng lại thành đám người bọn họ bắt nạt anh ta.

Đường Thi nuốt nước bọt, nhìn theo bóng lưng của Diệp Kinh Đường, cô dè dặt nói: "Anh ta đi rồi?"

Khương Thích và Hàn Nhượng cũng chưa phản ứng lại, gật đầu: "Hình như là vậy."

"Mẹ kiếp."

Vưu Kim và Khắc Lý Tư ở bên cạnh đã xắn ống tay áo lên, định đánh một trận, kết quả... Lại kết thúc như vậy sao?

Diệp Kinh Đường đi rồi? Với tính cách ấy của anh ta, thế mà lại đi rồi?

Khương Thích vẫn chưa hoàn hồn, nép trong lòng của Hàn Nhượng, giơ tay ra, dè dặt chỉ về phía cổng: "Đường Thi, ra đó xem thử, không chừng... Diệp Kinh Đường vẫn còn ngồi ở đó."

"..." Vưu Kim không biết nói gì hơn: "Cô tưởng Diệp Kinh Đường là người nhàm chán như vậy sao?"

Sắc mặt Khương Thích thay đổi: "Đi thật rồi sao?"

Khương Thích đi thẳng ra ngoài, đóng sầm cửa lại, Hàn Nhượng thở hắt ra: "Đến một cách kỳ lạ, đi một cách kỳ lạ, anh ta không phải có bệnh gì đấy chứ?"

Khương Thích ở một bên gật đầu: "Có bệnh có bệnh!"

Đường Thi vỗ ngực, quay đầu nhìn Đường Duy, ôm con trai vào trong lòng: "Đường Duy! Con đúng là bảo vật của mẹ! Thế mà con lại mắng được tên Diệp Kinh Đường đó cút đi!" Rõ ràng Đường Duy không biết mình chỉ mới nói

vài câu thôi mà đã có hiệu quả lớn như vậy, bị Đường

Thi ôm vào lòng, cậu bé có chút xấu hổ: "Con... Chỉ là con không thể tiếp tục nhìn chú ấy bắt nạt chị Khương Thích như vậy..." Khương Thích đi đến hôn một cái vào mặt Đường Duy: "Vậy thì chị phải cảm ơn em rồi, em là vị thần

bảo hộ của chị đấy."

Hàn Nhượng chỉ vào mình: "Vậy anh không có thưởng sao?"

Mặt Khương Thích lập tức đỏ lên.

Đường Duy ở bên cạnh cố ý nói: "Chị Khương Thích, chị quẹt son lên mặt anh ấy là được rồi."

Hàn Nhượng tức tối, một đứa con nít lại dám khiêu khích anh ta.

Thế là anh ta không nói gì, thấy Khương Thích vẫn đứng ở đó, thận trọng nhìn về phía trước, người đàn ông ôm cô ta vào lòng mình, sau đó nhân cơ hội Khương Thích vẫn chưa phản ứng kịp, hôn lên môi cô ta.

Đường Thi và Đường Duy kinh ngạc, Vưu Kim và Khắc Lý Tư ở bên cạnh hét lên một tiếng.

Đúng lúc này, đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, pháo hoa rực rỡ được bắn lên sau lưng bọn họ, thắp sáng giấc mộng phồn hoa giữa cảnh hiện thực, Hàn Nhượng không ngừng hôn Khương Thích, Đường Thi và Đường Duy ở bên cạnh che mắt lại.

"Thiếu nhi không nên nhìn cảnh này!"

Vưu Kim và Khắc Lý Tư lẩm bẩm, Hàn Nhượng nhìn vào đôi mắt to của Khương Thich, ôm một lúc lâu mới bỏ cô ta ra, Khắc Lý Tư nói một câu lưu manh: "Thêm một lúc nữa! Thêm một lúc nữa"

"Em kêu cái gì vậy?" Vưu Kim cầm lấy cái gối ôm đánh Khắc Lý Tư: “Có giống một tên ngốc không? Người ta thành đôi thành cặp rồi đấy, chỉ còn em cô đơn thôi."

Khắc Lý Tư ôm lấy cổ của Vưu Kim: "Không phải em đã có người anh em tốt là anh rồi sao?"

Vưu Kim xanh mặt: "Em muốn ghép với anh sao? Cả người Khắc Lý Tư run rấy: "Thôi không cần, em thà ghép với Đường Thi còn hơn.

Bầu không khí ngượng ngùng xấu hổ đã bị hai anh em phá vỡ, mọi người bỗng chốc đều cười đùa vui vẻ, Hàn Nhượng ôm lấy Khương Thích, Khương Thích đồ bừng mặt rúc trong lòng anh ta, gio tay ra đấm vào vai của anh ta, thế nhưng không hè dùng sức chút nào: "Anh đột nhiên làm gì vậy?"

Hàn Nhượng ôm lấy eo của cô ta: "Nếu không em lại nghĩ anh là người đoạn chính, dù sao cũng phải cho em biết anh cũng biết lợi dụng con gái nhà lành lắm đấy.". Đam Mỹ H Văn

"Không sao cả, chỉ cần không phải là Diệp Kinh Đường, việc gì cũng dễ nói."

Khắc Lý Tư nói: "Tôi tuyên bố, hai người chính thức bắt đầu yêu nhau, không phải hỏi nhiều về cảm nhận của Khương Thích đầu, chúng tôi chính là người bên nhà ngoại.

Khương Thích che mặt, rõ ràng đang rất xâu hồ "Khắc Lý Tư anh đang làm loạn cái gì đấy? "Chúc mừng năm mới, Khương Thích"

Khắc Lý Tư cười hì hì: "Ngại gì chứ, năm mới đã có bao nhiêu niềm vui như thế này. Đuổi được Diệp Kinh Đường chính là đuổi cái ác ra khỏi nhà, Đường Duy chính là ân nhân của chúng ta!"

Chỉ nói mấy câu đã đuổi được Diệp Kinh Đường đi, đúng là quá lợi hại rồi.

Vưu Kim giơ ngón cái ra trước mặt Đường Duy "Hôm nay thực sự phải khen cháu, rất dũng cảm."

Chỉ có Tùng Sam vẫn giữ im lặng, dường như một màn náo nhiệt này không liên quan gì đến anh ta.

Anh ta cảm thấy thế giới của mình bị ngăn cách khỏi mọi người, cho dù nụ cười của họ có ấm ấp như thể nào đi chăng nữa, đến cuối cũng không thể xuyên qua tấm chẳn dày trước mặt anh ta.

Anh ta như một người hoàn toàn xa lạ xâm nhập vào đây, nhìn bọn họ buồn vui, khóc cười, mà mình lại đứng ở một thế giới song song không vui không buồn, không nóng không lạnh.

Chỉ là trước đây đã quen với gương mặt cứng đơ của Tùng Sam, bây giờ cũng không có ai đoán ra lúc này anh ta đang buồn đến mức nào, trước giờ anh ta đều không giỏi thể hiện cảm xúc của mình lên mặt chỉ có thể mở to hai mắt, không ngừng quan sát mọi thứ.

Tất cả những bi kịch đang xảy ra, anh ta đều nhìn rất chăm chú.

Sau đó bọn họ kết thúc đêm giao thừa bằng những tiếng cười đùa, Tùng Sam quay trở về phòng của mình, Hàn Nhượng và Khương Thích bị mấy người khác đẩy ra khỏi phòng khách.

Sau đó Vưu Kim khóa trái cửa từ lại.

Hàn Nhượng và Thương Thích đều ngây ra, anh nhìn em em nhìn anh, sau đó Khương Thích vỗ cửa: "Thả chúng tôi ra."

"Mợ đi!"

Âm thanh của Vưu Kim và Khắc Lý Tư từ ngoài cửa truyền vào, hai người vứt chìa khóa cho Đường Duy, Đường Duy nhận lấy, cười một tiếng: "Chị Khương Thích, năm mới vui vẻ, ngủ sớm một chút."

Khương Thích mång một tiếng: "Mẹ kiếp! Các người đang tạo phản sao?"

"Tạo phản gì chứ!"

Vưu Kim vỗ vài cái: "Hai người cùng nhau trải qua đêm giao thừa khó quên này đi, chúng tôi đi ngủ đây, ngày mai sẽ mở cửa đón hai người."

Sau đó họ không quan tâm đến tiếng gọi của Khương Thích, mấy người quay đầu bước đi.

Đường Duy che miệng cười, Đường Thi ra hiệu cậu bé im lặng, sau đó bọn họ đều vào phòng của mình, không quan tâm đến tiếng gào thét của Khương Thích nữa.

Đêm giao thừa năm nay đúng là làm cho người ta khó quên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi