CON THIÊN TÀI VÀ BỐ TỔNG TÀI

Lúc Đường Thi được đưa đến bệnh viện, Bạc Dạ nhìn cô được đẩy vào bên trong, nét mặt tràn đầy âu lo, Khắc Lý Tư ở một bên nói: “Có lẽ thân thể không có vấn đề gì, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ là thần kinh chịu khá nhiều kích thích, áp lực lớn cứ tích góp từng tí một”

Bạc Dạ không nói chuyện, Khắc Lý Tư ở một bên nói: “Anh không cần quá lo lắng..."

Hiện giờ Bạc Dạ chỉ hận bản thân mình không thể tách ra làm hai, một bên ở đây cùng Đường Thi, một bên quay lại hiện trường đi tìm Đường Duy.

Thời gian Đường Thi hôn mê không dài, sau hai mươi phút đồng hồ liền từ từ tỉnh lại, lúc nhìn thấy Bạc Dạ: "Anh... anh vẫn còn sống sao?"

Bạc Dạ thở phào một hơi: "Em tỉnh rồi, không sao nữa rồi, bây giờ tôi phải quay về." “Đợi một chút..." Đường Thi nắm chặt lấy tay của Bạc Dạ, nói từng chữ một rành mạch, một bàn tay khác của cô vẫn còn đang cắm kim tiêm: "Đường Duy vẫn còn ở đó... nhất định... nhất định phải đưa thẳng bé toàn vẹn khỏe mạnh quay trở về...

Câu nói tiếp theo không cần Đường Thi nói hết, Bạc Dạ cũng có thể trực tiếp đoán ra được.

Một người mạnh mẽ như Đường Thi, bình thường không bao giờ lên tiếng cầu xin người khác nhất là trước mặt Bạc Dạ. Thế mà bây giờ lại nhỏ bé đến vậy làm cho Bạc Dạ chỉ cảm thấy trái tim của mình đang co vào thành một cụm. "Yên tâm, tôi đi ngay bây giờ đây."

Buông tay ra, bóng dáng của Bạc Dạ dần biến mất khỏi tầm mắt của Đường Thi. Đường Thi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, ngay giây phút đó đột nhiên cô như trở về quá khứ.

Mà lần này, nơi mà bóng dáng anh lao tới lại là nơi có cô.

Lúc Bạc Dạ quay trở về hiện trường, khói bụi cũng đã tản đi rất nhiều rồi, anh tiến vào trong liền chạy về phía Lam Minh, Diệp Kinh Đường đã đứng ở một bên, có vẻ như anh ta đã đưa người chạy vội đến hiện trường không lâu, hai người đang tụ lại một chỗ bàn luận về việc gì đó, đến cả Diệp Kinh Đường cũng phải cầm theo bộ đàm trong tay. “Bạc Dạ?” Diệp Kinh Đường ngẩng đầu nhìn Bạc Dạ rồi lại quay người lại, có chút kinh ngạc: "Sao anh lại quay lại? Đường Thi không sao chứ?” "Tạm thời không sao, ở bên đó có người trông nom cô ấy rồi."

Bạc Dạ thở hổn hển: "Sao rồi, có tin tức của Đường Duy hay chưa?"

Diệp Kinh Đường giật nảy người: "Tình huống gì thế này, con trai của anh vẫn đang ở bên trong sao? Vẫn chưa được cứu ra ngoài sao?"

Bạc Dạ có hơi sốt sắng: "Đúng vậy, con trai tôi và bạn của Đường Thi vẫn còn ở bên trong, hai người một lớn một nhỏ.” "Người của chúng tôi đang tìm kiếm ở bên trong." Lam Minh ở bên cạnh cầm bộ đàm, vừa mới truyền đạt mệnh lệnh mới xuống cấp dưới, ngẩng đầu lên nhìn Bạc Dạ: "Không hề tìm thấy bóng dáng hai người bọn họ ở bên trong." "Không thể nào!"

Bạc Dạ hét lên một tiếng: "Đường Thi nói Đường Duy vẫn chưa từng ra ngoài..." "Chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm, hiện giờ xe phun nước cũng đã tới đây rồi, nếu như sau khi dập lửa mà vẫn chưa tìm thấy thì..." Giọng nói của Lam Minh khựng lại: "Có lẽ anh hiểu được lời tôi nói là có ý gì.”

Khuôn mặt tuấn tú của Bạc Dạ không còn chút máu, không... Đường Duy không thể xảy ra chuyện gì được, anh đã đồng ý với Đường Thi sẽ mang Đường Duy bình an vô sự quay về, sao lại có thể xảy ra chuyện được chứ? "Các anh đã chắc chắn chưa?" Bạc Dạ lại hỏi thêm một lần nữa: "Nhưng mà... trong đám đông ở hiện trường không có Đường Duy." "Ông Vương!" Lam Minh cầm bộ đàm lên nói: "Xem danh sách đăng ký tại hiện trường xem có một đứa trẻ tên là Đường Duy không! "Đã biết thưa đội trưởng Lam Minh! Chúng tôi sẽ lập tức đi kiểm tra!"

Bạc Dạ căng thẳng chờ đợi tin tức, rất nhanh bên đó đã truyền tới một tin tức: "Trước mắt không có đứa trẻ nào tên là Đường Duy. Đội trưởng, anh tìm ai vậy?"

Trái tim của Bạc Dạ bỗng nhiên như rơi xuống hầm băng... "Tiếp tục tìm đi!" Bạc Dạ hét lớn, sau đó đỏ mắt đi về phía xe cảnh sát: "Chia cho tôi một bộ quần áo bảo hộ! Cảm ơn!" “Bạc Dạ anh làm gì thế!" Diệp Kinh Đường hét lên một tiếng ở sau lưng Bạc Dạ, Bạc Dạ không thèm quay đầu lại, nói: “Tôi muốn đích thân vào trong tìm con trai tôi!"

Tôi muốn đích thân vào trong tìm con trai tôi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi