Nguyên văn nữ phụ Kỷ La, ỷ vào mình có khuôn mặt trắng trẻo đáng thương, khắp nơi làm tra nữ, để lại vô số ân oán sâu nặng với bạn trai cũ.
Bất quá, loại việc nhỏ này trong cốt truyện thì không tính là quan trọng, ở trong sách chỉ nói ngắn gọn sơ lược, hệ thống cũng không tiết lộ quá nhiều chi tiết về nữ phụ Kỷ La cho cô.
Bởi vậy cô không hề có ấn tượng gì với những tên bạn trai cũ này, chỉ có thể mơ hồ trả lời: "À à, bạn trai cũ biến thái, rất sạch sẽ."
"Trong lòng cậu biết rõ là tốt rồi, cái loại bản tính thối nát của Bàng Diệp ấy, nếu tên đó mà biết cậu lại kiếm được bạn trai mới nhanh như vậy, chắc chắn sẽ tìm tới tận cửa và gây phiền phức cho cậu.
" An Thư Lam lo lắng, dặn dò Kỷ La trong điện thoại nhiều lần.
Bỗng nhiên, lòng bàn tay Kỷ La trống rỗng.
Cô cong ngón tay, nắm lấy một luồng không khí, không khỏi nghiêng đầu lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Là ai!
Trộm thứ đáng giá nhất trên người cô.
Kỷ La nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói vội vàng của An Thư Lam: "Này? Này? "
Cô ngẩng đầu đã thấy.
Ồ,hóa ra là lão đại vai ác đây mờ.
Chỉ có con chó dữ này mới có thể làm ra chuyện ác là đi cướp tài sản của người khác.
Kỷ La nhảy dựng lên, một chân đá vào đầu gối nam nhân bên cạch: "Trả lại cho tôi!"
Không thể không nói, cho dù cô xuyên thành nữ phụ, thì cô vẫn có thế duy trì lực bật siêu cường của thỏ, thật sự là đáng tự hào.
Nam nhân trầm mặc không nói gì, chăm chú nhìn khối gạch nhỏ này trong chốc lát, ấn chính xác vào nút tắt cuộc gọi, tiếng An Thư Lam tức giận ồn ào bỗng dừng lại.
"Ồn ào." Thẩm Tiêu lạnh nhạt nói.
Con thỏ khiếp sợ.
Tuy vậy, thái độ vai ác đối với nữ chủ trở nên quá nhanh.
Anh trước kia không phải như thế này, anh trước kia rất sủng cô ta.
Cho dù đối với quan điểm nữ chủ trừ bạo giúp kẻ yếu theo đuổi chân lý không cho là đúng,thì cũng sẽ dùng hình thái chó lớn lẳng lặng ngồi bên cạnh cô ta,nghe cô ta nói.
Chẳng qua hiện tại chỉ đang gọi điện thoại thôi mà, anh lại cứ thế lại chê người ta ồn ào?
Cũng may có nữ chủ là bạn thân đáng tin cậy, cho dù rất bực bội khi cuộc gọi lúc nãy bị cúp vô cớ, nhưng cũng vẫn nói kháy chuyển tiền cho Kỷ La hai ngàn tệ.
Một tiếng chị em lớn hơn cả bầu trời*
(*giống như là chị em tốt, bạn tốt)
Kỷ La quyết định, liền mang hai ngàn tệ này đi mua củ cải, à lộn, mua thịt bò bít tết, cô cũng sẽ nhất định dạy dỗ vai ác tốt một chút, không để cho anh ta phá hỏng con đường tình yêu của nữ chủ và nam chủ.
"Anh, về sau không đụng chạm vào đồ của tôi nữa." Kỷ La bóp eo, khuôn mặt nhỏ vừa nhăn lại, ai cũng không yêu.
Thẩm Tiêu hơi nghiêng đầu, nhìn ánh sáng màn hình tiểu gạch trong lòng bàn tay, chờ màn hình tối xuống, cuối cùng cũng trả lại cho Kỷ La.
Anh quay người về đứng trước mặt TV, tiếp tục chăm chú nhìn hai MC quảng cáo mua chảo nhưng nước miếng thì bắn tung toé.
Kỷ La dùng cả hai bàn tay, cố gắng tìm đặt cơm hộp cho lão đại thật ngon.
Ngại tiền không đủ, cô chỉ có thể nghe theo lời của hệ thống, đặt chín phần thịt bò bít tết, một phần salad rau dưa.
Mất vài phút, để nhập một tin nhắn cho người bán: Salad rau dưa, *không cần cát, không cần kéo, chỉ cần rau dưa.
(*cái này Hy không hiểu (┬┬﹏┬┬))
Tinh thần Kỷ La sảng khoái.
Bây giờ cô mới có thời gian rảnh rỗi đi đến bên cạnh Thẩm Tiêu: "Anh đang xem cái gì vậy."
Màn hình TV vừa chuyển tới: 【 mùa xuân đến, vạn vật hồi sinh, thảo nguyên lại là mùa của muôn thú (yo)】
Kỷ La: Thật sự là không biết xấu hổ, quả thực không thể tha thứ.jpg
Kỷ La tỏ vẻ bản thân không muốn xem những cảnh mà các loài động vật nhỏ khác không thể diễn tả.
Một bên cô kháng cự, một bên kéo Thẩm Tiêu ngồi xuống sô pha, nắm lấy ngón tay nam nhân, khóe môi khẽ nhếch nhìn TV vô cùng nhập thần.
Rất nhanh, anh trai giao hộp cơm có chín phần bít tết lớn đã gọi tới.
Kỷ La lưu luyến không muốn đi, chờ xem những con thỏ hoạt bát cường tráng trong TV cũng không có cảnh nào, rồi mới thu hồi tầm mắt khao khát, đi tới mở cửa.
Lúc này anh trai giao cơm rất không kiên nhẫn.
Hắn rõ ràng nghe thấy phía sau cửa có tiếng TV,hắn đợi lâu đến như vậy mà vẫn chưa có người ra mở cửa.
"Ra mở cửa lâu như vậy, có phải là heo không......"
Cửa vừa mở ra, hắn miệng bắt đầu định phun những lời thơm ra *, kết quả còn chưa mở miệng đã thấy chợt xuất hiện trước mắt một cô gái xinh đẹp tinh xảo giống như con rối tường vi trong tủ kính.
(*口吐芬芳是什么梗: trong tiếng trung miệng phun những lời thơm đồng nghĩa với những lời chửi thề,mắng nhiếc.)
nhất thời đầu lưỡi anh trai này thắt lại.
Ngơ ngác một lúc lâu, hắn lại cảm giác được một ánh mắt âm lạnh rơi vào trên người mình.
Hắn nhìn thấy một người đàn ông vẫn còn đứng trong phòng khách.
Khuôn mặt anh ta vốn dĩ là nhã nhặn tuấn tú, nhưng đôi mắt kia lại giống như ẩn chứa bóng tối vô cùng vô tận, lạnh như băng, lúc bị anh ta nhìn chằm chằm, theo bản năng hắn cảm thấy tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm.
Một giây sau, anh trai này liền thay đổi thành bộ dạng vô cùng ôn hòa giao cơm hộp vào trong tay Kỷ La, mỉm cười nói: "Tiểu tỷ tỷ, trông chị thật giống một con sâu heo dễ thương."
"Cảm ơn, anh cũng là một con sâu heo dễ thương." Kỷ La rất lễ phép trả lời.
Sau khi đóng cửa lại, Kỷ La ôm một xấp cơm hộp bò bít tết, loạng choạng đi về phía phòng khách.
Hơi nặng một chút.
Sắp ôm không nổi nữa.
Sau khi Kỷ La đi được hai bước, cô cảm thấy loại công việc thể lực này thực sự không phải dành cho một con thỏ có thể làm được.
Cô thở dài, thân thế yếu đuối đang muốn ngã xuống, bỗng nhiên, một đôi tay to cầm mười hộp cơm hộp đi về phía trước.
Kỷ La chớp mắt một cái, sức nặng trong tay cô bỗng nhiên không còn, tất cả đều chuyển hết vào tay nam nhân.
Thẩm Tiêu từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, vẻ mặt vốn dĩ rất lãnh đạm, nhưng đến khi mà anh ngửi được hương thơm của thịt bò bít tết từ trong hộp cơm, đáy mắt anh dường như còn có một nụ cười khó nhận ra hơn cả tinh hỏa*.
( cái tinh hỏa cái Hy không hiểu lắm gốc là星火, theo Hy tìm thấy trên baidu là như này: Nghĩa của từ: (1) Chỉ ngọn lửa nhỏ.
Bài thơ "洛下寓怀" của薛能: "Sương lạnh xa rừng sáng, đêm lạnh sao lửa." (2) Đề cập đến sự khẩn trương.
"陈情表" của李密: "Các quận và các quận đang bức xúc, thúc giục các bộ trưởng trên đường; nhà nước đang đến gần cửa, háo hức với tia lửa." Giải thích cơ bản 1.
[đốm lửa; tia lửa]: Lửa thắp lên bởi tia lửa hoặc than hồng từ một ngọn lửa xa 2.
[sao băng]: Ánh sáng thoáng qua của một ngôi sao băng, là phép ẩn dụ cho sự khẩn cấp và khẩn cấp.
Ngay khi ánh sáng bật lên, nó sẽ vụt tắt như một tia lửa)
"Mua ít đi." Anh xoay người lại, thấp giọng nói.
"Anh không cần tham lam, dù sao thì tôi cũng không có tiền." Kỷ La đi theo phía sau nam nhân một tay nâng mười hộp mang đi, hơn nữa những thứ này đều là những thứ anh muốn ăn, nên vốn dĩ anh phải tự mình cầm."
"Soạt" một tiếng, hộp cơm được đặt lên trên bàn trà.
Nam nhân ngồi bắt chéo chân trước bàn trà, cầm lấy hộp bít tết nóng hổi, mang theo khuôn mặt mỹ nam lạnh như băng, cắn xé từng miếng.
Kỷ La thấy bộ dáng anh cắn xé thịt bò, không khỏi nhớ tới thủ vệ khuyển hung ác nhất trong hoàng cung, làm cô có chút sợ hãi.
Cô rũ mắt xuống, lông mi giống như chiếc quạt nhỏ nhẹ nhàng rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lại có thêm vài phần yếu ớt mà cảm thấy thương xót, mím chặt đôi môi anh đào, tựa như vô hình bị ai bắt nạt vậy, sợ hãi mở nắp salad rau ra.
Ăn từng miếng cà chua nhỏ.
Ngẩng đầu lên xem TV.
Dường như đã được thay đổi, màn hình không còn có thỏ đực mạnh mẽ và quyến rũ nữa, mà thay vào đó là phát sóng tin tức nóng,mới nhất.
Kỷ La xem có chút thất thần.
Đột nhiên, một miếng sườn thịt bị xé bằng tay không ném qua, vừa đúng lúc rơi vào trong hộp salad rau của Kỷ La.
Kỷ La hoảng sợ: "Rau chân vịt đột nhiên biến thành thịt!"
Thẩm Tiêu liếc xéo cô một cái: "Ăn đi."
"Tôi không ăn cái này." Kỷ La lắc đầu.
Lúc trước anh trai nữ chủ làm mì canh suông cho cô, cô cũng chỉ ăn mì trong đó, đem bỏ hết miếng thịt.
"Chỉ ăn những thứ này sẽ không có lợi cho hoạt động của các chức năng cơ thể."
Nam nhân giọng khàn khàn nói, lúc này, anh đã nhanh chóng ăn xong tám miếng bít tết.
*Tuy rằng nó chỉ là miễn cưỡng no bụng, nhưng rõ ràng con thỏ không thể tiếp tục cho ăn, chỉ có cầm miếng thịt lên trước một chút, sau đó miễn cưỡng đưa nó cho cô ấy.
(*chỗ này Hy đọc bản cv hơi loạn tý nến không diễn tả ra sao cho thuận ai biết thì giúp Hy với nha "Tuy rằng chỉ là miễn cưỡng no bụng, nhưng này con thỏ hiển nhiên đã không có năng lực tiếp tục đầu uy, chỉ có trước tạm chấp nhận một chút, lại cố mà làm phân một chút cho nàng.")
Kỷ La do dự nói: "Tôi ăn sẽ chết."
Cô khác với những con thỏ hoang, cô là con thỏ quý tộc được nuôi trong cung đình, tinh xảo thanh tú, chưa từng ăn tạp, lớn lên ăn hoa cây cỏ quý nhất thiên hạ.
"Cô bây giờ là người, người thì nên ăn thịt." Thẩm Tiêu vừa nhìn chằm chằm tin tức trên màn hình, vừa cầm lấy miếng sườn, trực tiếp nhét vào miệng Kỷ La.
"Ngao ngao ngao muốn giống như muốn......"
Kỷ La trừng to hai mắt, bắt lấy cổ tay nam nhân liều mạng giãy dụa.
Đột nhiên, đôi mắt con thỏ trở nên sắc bén.
Ực.
Món bít tết này khá ngon.
[.....].