CON THỎ MUỐN ĂN CỎ CÁCH VÁCH

Trận thi đấu bước vào giai đoạn cuối, đội tuyển UL đã đẩy DSG vào khu vực cơ sở. Mậu Mậu và Lão Dao đã anh dũng hy sinh, chỉ còn lại Hà Uyên và Hàng Văn Kiệt chống đỡ ở khu vực cơ sở, khi mọi người ở đây đều cho rằng DSG đã sắp thua ván này thì đột nhiên, toàn bộ màn hình từ khu vực cơ sở của DSG bên này soẹt một cái chuyển sang khu vực cơ sở của UL.

“Rầm.” Nhà chính bị phá hủy, là nhà của đội tuyển UL.

“Mẹ nó mẹ nó, đã xảy ra chuyện gì thế?” Hai bình luận viên cũng vô cùng kích động: “Xem quay lại xem quay lại đi, vừa rồi là trộm nhà à!”

Quả nhiên, ngay khi UL đang chiến đấu hăng hái ở khu vực cơ sở, không biết tướng hỗ trợ Giản Bác Dịch đã online từ khi nào, cậu ấy đã đánh nát nhà chính của quân địch vào một giây trước khi UL phá nhà mình!

Theo âm thanh nổ tung, sự sôi động của sân thi đấu cũng được đẩy lên đỉnh điểm. Fans của DSG bên này đứng bật dậy điên cuồng hò hét chói tai, Giản Ngôn Chi cũng vô cùng kích động, lôi kéo Giản Hòa Thư nhảy tưng tưng.

Trên sân lúc này, Giản Bác Dịch đứng dậy nhìn về một vị trí nào đó ở dưới sân, cậu ấy nhìn thấy người đàn ông trung niên đứng ở dưới sân đang giơ ngón tay cái lên với mình, mà cô gái bên cạnh người đàn ông trung niên kia đã kéo khẩu trang xuống để nói gì đó với cậu ấy.

Cậu ấy không nghe thấy, nhưng cậu ấy có thể nhìn thấy khẩu hình của cô, cô nói: Anh, anh tuyệt quá.

Toàn bộ chân mày của Giản Bác Dịch đều mang ý cười, hiếm khi có hơi ngượng ngùng.

Người bên cạnh vỗ vai cậu ấy một cái: “Ngẩn người làm gì, đi ra phía trước đi.”

Giản Bác Dịch quay đầu lại, nói trong cảnh ồn ào ầm ĩ: “Đại ca, cảm ơn anh nhé.”

Hà Uyên cười xùy một tiếng, “Cảm ơn tôi cái gì?”

“Cảm ơn anh đã mời bố của em đến đó, lúc trước em... em không thể không biết xấu hổ.”

Hà Uyên cong môi cười cười: “Vậy có khi cậu hiểu lầm rồi, thật ra là tôi muốn nhờ chú đưa Giản Ngôn Chi tới đây.”

Giản Bác Dịch nhướng mày: “Uiii, có gì mà phải chối đây đẩy chứ, em biết anh là vì em mà.”

Hà Uyên đưa tay vỗ một cái vào gáy của cậu ấy: “Sao cậu lại như thế, tự luyến đến trình độ này luôn.” Nói xong, anh cũng không thèm để ý tới cậu ấy, lập tức đi lên phía trước.

“Ôi ôi, anh đừng ngại mà…”

“Nhìn con vui quá nhỉ, thắng thì vui như vậy à?” Giản Hòa Thư nói với cô con gái đang vui sướng bay bổng của nhà mình.

Giản Ngôn Chi nhìn các đội viên đi làm các bước cuối cùng trên sân khấu: “Không phải bố cũng vui lắm sao.”

Giản Hòa Thư hừ một tiếng, khuôn mặt lộ ra vẻ đã biết thừa: “Bố đã sớm biết bọn nó có thể thắng rồi.”

Giản Ngôn Chi: “Bố á? Làm sao bố biết?”

Giản Hòa Thư nhướng mày lên, có thêm vài phần đắc ý: “Con trai và con rể của bố chơi thì có thể không thắng hả.”

Giản Ngôn Chi hơi đơ ra, con rể?? Này… Cô không ở nhà mấy ngày mà thân phận của Hà Uyên đã thay đổi nhanh như vậy sao.

“Cái đó… chị Ngôn Chi, em có thể xin một chữ ký không ạ?” Cô bé vừa nãy lại chạy tới, bên cạnh còn có mấy người bạn tốt đi theo cô bé.

“Làm ơn làm ơn đi mà, ký cho em một chữ đi, em thật sự rất rất thích chị.”

Giản Ngôn Chi và Giản Hòa Thư liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cô quay đầu lại cầm lấy bút của cô bé đó: “Ký ở đâu vậy?”

“Ký ở đây ký ở đây!” Cô bé đó trực tiếp kéo áo phông trắng ra: “Cứ ký vào quần áo đi ạ.”


Giản Ngôn Chi rũ mắt nghiêm túc ký tên cho cô bé đó.

“Em cũng muốn, chị có thể cũng ký cho em một chữ được không ạ?

...…

Ban đầu chỉ là mấy cô bé này muốn tới xin chữ ký, nhưng sau đó vẫn khiến cho những người có mặt ở đây chú ý đến.

“Móa, hình như là Giản Ngôn Chi à?”

“Trời đất quỷ thần ơi, đúng rồi, ôi ôi, mẹ nó, hôm nay tới đây đúng là quá đáng giá mà.”

“Chụp một tấm chụp một tấm đi, đăng lên Weibo á.”

“Em cũng muốn xin chữ ký, cho em trước đi mà.”

……

Người có hơi nhiều, mặc dù Giản Ngôn Chi cũng rất muốn ký tên cho những người thích mình cũng như thích DSG giống mình nhưng mà nếu như có nhiều người hơn thì e rằng sẽ rối loạn trật tự.

Vì thế cô nhìn về phía một người ở ngoài cùng trong số những cô bé vừa đến lúc nãy: “Em muốn ký thế nào?”

Cô bé đột nhiên được hỏi thì vừa mừng vừa sợ, vốn dĩ cô ấy theo chân bạn bè của mình tới đây đầu tiên, kết quả là bị người đến sau chen lấn, không ngờ Giản Ngôn Chi vẫn nhớ rõ chưa ký tên cho cô ấy.

“Em không mang giấy… À đúng rồi, ký vào đây đi ạ!” Cô bé đưa tấm khẩu hiệu cổ vũ nằm ngang viết “Abyss vô địch” ra.

Giản Ngôn Chi nhìn thấy đồ cổ vũ cho Hà Uyên thì không nhịn được cười: “Chị ký vào đây có được không vậy, nếu Uyên Thần nhìn thấy thì có khi sẽ tức giận đó.”

Cô bé đó chớp chớp mắt: “Không sao!”

Giản Ngôn Chi cười lắc đầu: “Được rồi, vậy chị ký nhé.”

“Ký đi, em cảm thấy anh sẽ tức giận vì chút chuyện nhỏ này à?” Đột nhiên, một giọng nam vang lên ở bên cạnh, hơi trầm thấp, còn mang theo một chút nghiền ngẫm.

Giản Ngôn Chi chợt quay đầu lại, bỗng dưng nhìn thấy Hà Uyên đang rũ mắt nhìn cô.

“Uyên Thần!!”

“A a a a!”

“Móaaaa!”

“Uyên Thần hôm nay anh ngầu quá!!”

Các fans xung quanh lập tức trở nên kích động, người nào người nấy bối rối nhìn chằm chằm vào Hà Uyên, người không biết xuất hiện từ chỗ nào.

Giản Ngôn Chi cũng sửng sốt một lát: “Sao anh lại tới đây…”

“Vốn dĩ muốn đi ra sau sân khấu, nhưng không ngờ lại nhìn thấy người nào đó đang nhảy nhót trong fan club của anh.”

Giản Ngôn Chi ho khan một tiếng: “Đây không phải là do em không kịp đi sao.”


“Ừ, vậy bây giờ em ký vào đây đi, rồi đi theo anh.”

“Dạ.” Giản Ngôn Chi cúi đầu, mà Hà Uyên thì lại rất thuận tay rất tự nhiên giơ tay lên xoa nhẹ một cái vào đầu cô.

Thản nhiên không để ý nhưng lại tràn ngập thâm tình.

Tim Giản Ngôn Chi đập như đánh trống, cô chỉ nghe thấy tiếng kêu hoặc là kích động hoặc là mập mờ từ bên cạnh. Cô khẽ thở ra một hơi, cầm bút lên, rũ mắt ký ba chữ “Giản Ngôn Chi” ở bên cạnh tấm khẩu hiệu cổ vũ nằm ngang “Abyss”.

“Em lấy thứ này ở đâu ra vậy?” Hà Uyên đột nhiên duỗi tay ra chạm vào nhãn dán “DSG” trên tay cô.

Giản Ngôn Chi trả bút lại cho cô bé lúc trước, xoay người lại kéo khẩu trang xuống: “Em còn có cái này nè, anh nhìn xem.”

Trên gò má trắng nõn đột nhiên dán chữ Abyss lên, Hà Uyên ngẩn người, ánh mắt nhìn cô giống như đột nhiên biết phát sáng vậy.

Hà Uyên nhanh chóng giúp cô kéo khẩu trang lên, vào khoảnh khắc này, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy hiện tại những người này rất chướng mắt. Nếu như không có ai, anh có thể kéo cô gái nhỏ này vào trong lồng ngực rồi hôn một phen.

Hà Uyên kéo Giản Ngôn Chi ra khỏi đám đông, sau đó đi đến bên cạnh Giản Hòa Thư, người đứng bên ngoài đám đông để xem trò vui rất lâu rồi.

“Cháu chào chú ạ.”

“Đi thôi.” Giản Hòa Thư cười rất vui vẻ: “Buổi tối muốn ăn cái gì, chú mời khách.”

Hà Uyên nắm chặt tay Giản Ngôn Chi, anh luôn cảm thấy việc ăn cái gì rất là nhức đầu, vì thế thản nhiên nói: “Cháu thì cái gì cũng được ạ, không kén chọn.”

Tiếng người hâm mộ bị ngăn cách bởi bảo an, đoàn người Giản Ngôn Chi hội họp với đám người Giản Bác Dịch ở phía sau sân khấu.

Đám người Lâm Mậu chào hỏi với Giản Hòa Thư, Giản Bác Dịch cũng đi lên gọi một tiếng: “Bố.”

Giản Hòa Thư nhìn cậu ấy một cái, vỗ vỗ vai của cậu ấy: “Lần đầu tới xem trực tiếp ở sân thi đấu, còn rất đặc sắc đấy.”

Giản Bác Dịch gãi gãi đầu: “Vậy nếu sau này bố muốn tới xem thì cứ nói với con, khi nào cũng được.”

Giản Hòa Thư cười cười, trong mắt là vui mừng cũng là tán thưởng: “Không tệ, không tệ.”

Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, ngoại trừ lúc đầu Giản Hòa Thư có chút không hiểu nổi thì sau đó, ông cũng mặc kệ cậu ấy, nhưng thẳng thắn khen ngợi như ngày hôm nay lại là lần đầu tiên. Trong lòng Giản Bác Dịch tràn ngập vui sướng, cậu ấy đi theo bên cạnh Giản Hòa Thư bước lên phía trước, vừa đi vừa hưng phấn giải đáp cho ông về mấy chuyện trong sân thi đấu ngày hôm nay.

Đoàn người kia đi ở đằng trước, Hà Uyên và Giản Ngôn Chi đi cuối cùng.

Đi được vài bước, tay của Giản Ngôn Chi bị Hà Uyên giữ chặt.

Hà Uyên bất động, cô cũng bị giữ chặt không đi được, vì thế cô quay đầu lại nhìn anh: “Sao thế, sao anh không đi nữa?”

Hà Uyên không nói chuyện, mà đột nhiên kéo khẩu trang của cô xuống, Giản Ngôn Chi ngây ra một lúc.

Giây tiếp theo, Hà Uyên cúi người hôn lên môi cô một cách mãnh liệt.

Người đằng trước không hề phát hiện ra, tim Giản Ngôn Chi đột nhiên co thắt lại.

Vài giây sau, Hà Uyên buông cô ra.


“Anh làm gì thế, mọi người đều đang…”

Hà Uyên duỗi tay vuốt ve tên của anh ở trên gò má cô.

“Đẹp.”

“Hả?”

“Anh nói dán cái này vào, đẹp.” Tựa như dấu ấn của anh in lên trên người cô vậy, đẹp đến mức khiến lòng người ngứa ngáy.

Giản Ngôn Chi hơi xấu hổ nở nụ cười: “Đương nhiên là đẹp rồi, không đẹp thì em sẽ dán chắc.”

Hà Uyên ừ một tiếng, hôn một cái lên vị trí đang dán thứ kia ở trên má cô: “Lần sau mua cho em một đống luôn nhé, có thể dán chơi bất cứ lúc nào.”

“Anh đừng có mà được voi đòi tiên nhé,” Giản Ngôn Chi vội bước mấy bước về phía trước, nhỏ giọng nói: “Đừng hôn em nữa, sẽ bị bố em nhìn thấy đấy.”

Nói xong, cô đi lên trước đuổi kịp bước chân của mọi người.

Hà Uyên nhìn bóng lưng có chút vội vàng của cô, anh cười khẽ một tiếng.

Anh cũng muốn kiềm chế một chút, nhưng mà, không thành công.

Fans đăng video được quay ở sân thi đấu và các ảnh chụp lên trên mạng, vì thế trên mạng lập tức sôi sùng sục.

Trong đó có một em gái đăng video lại còn viết một đoạn văn rất dài: Hôm nay tôi để ý thấy có một chị gái ở hàng phía trước trông vô cùng quen mắt, tiến lên hỏi một chút, quả nhiên là Giản Ngôn Chi, đúng là khiến tôi kích động muốn xỉu luôn! Người đẹp và thân thiện lắm luôn! Lại còn ký tên cho tôi nữa! Sau đó, thật ra còn muốn chụp ảnh chung, nhưng Uyên Thần lại tới rồi, ngọt ngào dính người đón người đi mất tiêu! Trời đất ơi, ở ngay trước mắt tôi luôn, suýt chút nữa tôi đã nghẹt thở rồi!

Vòng bạn bè lập tức bình luận.

“Giản Ngôn Chi chạy tới sân xem thi đấu trực tiếp á? Sớm biết thế tớ cũng mua vé đi rồi!”

“Móa, Giản Ngôn Chi dán ID của Uyên Thần ở trên mặt hả, sao lại ngọt ngấy như vậy chứ!”

“Ngọt quá đi! Với tư cách là một người ở hiện trường, thật sự sắp bị ngọt xỉu rồi!”

“Uyên Thần cũng sẽ chơi trò sờ đầu hả trời????”

“Hiện trường nhịp nhàng show ân ái, tôi đứng về phía cặp đôi này nhớ!”

“Không chấp nhận không giải thích.”

“Ha hả, Ngôn Chi của chúng tôi còn chưa đồng ý đâu, không biết có mấy fans đang nhảy nhót cái gì.”

“Ớ… Không biết mọi người có phát hiện ra không… Giản Hòa Thư… cũng đang ở đó…”

“Ai là Giản Hòa Thư cơ?”

“Không biết Giản Hòa Thư thì chắc chắn là thế hệ sau năm 2000 rồi, người mà lúc trẻ đẹp trai ngút trời luôn á.”

“Thế hệ sau năm 2000 nhưng tôi không đội cái nồi này đâu, tôi nhận ra chú này, là bố của Giản Ngôn Chi mà.”

……

Giản Ngôn Chi tới sân thi đấu thể thao điện tử xem bạn trai thi đấu vốn dĩ đã đủ chấn động, nhưng ngay cả bố cũng dẫn đi, không khỏi khiến cho bạn bè truyền thông có càng nhiều không gian để phát huy.

Vào ban đêm, các nhà truyền thông lớn đều viết đủ loại tiêu đề. Cái hơi bình thường một chút thì có thể là #Giản Hòa Thư xuất hiện ở sân thi đấu trực tiếp của LMHT để cổ vũ cho con rể tương lai#, #Giản Ngôn Chi bị fans vây quanh ở sân trực tiếp, đội trưởng Hà Uyên của DSG ra tay che chở#.

Nhưng mà không bình thường một chút thì có thể là #Tin sốt dẻo: Giản Ngôn Chi và Hà Uyên đã bí mật đính hôn#, #Kinh hãi! Giản Ngôn Chi đưa bố đi xem thi đấu trò chơi, nguyên nhân đằng sau chính là…#, #Trời ạ! Xem thi đấu thể thao điện tử nhiều năm như vậy, nhưng chắc chắn các bạn không biết tình nhân còn có thể tình tứ như vậy ở sân trực tiếp! Xem xong tôi lập tức share ngay và luôn!#

Giản Ngôn Chi và mọi người ăn cơm tối xong, trên đường về nhà, cô không ngừng nhận được tin nhắn WeChat do mọi người trong vòng bạn tốt gửi tới, cả đám đều đòi ăn kẹo mừng, vô cùng khoa trương.


Giản Ngôn Chi mắng lại cả đám người: “Tớ còn chưa tốt nghiệp thì kết hôn cái gì chứ, đừng vớ vẩn đừng vớ vẩn.”

“Gửi cái gì thế?” Giản Ngôn Chi chuyên chú trả lời tin nhắn, Hà Uyên đang ngồi bên cạnh cô ở ghế sau xe khẽ liếc mắt một cái.

Giản Ngôn Chi cũng không ngẩng đầu lên mà đã nói: “Đại khái là em đưa bố em tới sân trực tiếp là quá phô trương, bây giờ mọi người đều cho rằng hai chúng ta đính hôn rồi.”

Hà Uyên nghe vậy thì hơi hơi nhíu mày.

“Cả đám đều tới xem trò vui… Anh đợi chút đi, em trả lời nốt tin cuối cùng.”

“Thú vị.”

“Thú vị cái gì?”

Hà Uyên liếc mắt nhìn cô một cái: “Anh nói đính hôn ấy, thú vị.”

Cái tay đang gõ chữ của Giản Ngôn Chi hơi ngừng lại, cô từ từ ngước mắt lên nhìn anh: “Thú vị cái gì?”

Hà Uyên không trả lời cô, mà chỉ tới gần rồi nói một cách thản nhiên: “Sau này mà có thời gian rảnh, đính hôn thử xem sao nhé?”

Giản Ngôn Chi ngớ ra, cô còn chưa kịp nói gì thì lại nghe thấy anh tự lẩm bẩm: “Hình như cũng không phù hợp cho lắm, em vẫn còn hơi nhỏ, nếu không thì chờ em tốt nghiệp nhé?”

Giản Ngôn Chi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, khóe miệng cô hơi cong lên, nhưng nhanh chóng kìm nén lại: “Tốt nghiệp xong hãy nói, khó mà nói trước được.”

“Cái gì gọi là khó mà nói trước được?” Hà Uyên duỗi tay bóp lấy cô mà không hề nể tình chút nào.

“Ối ối, đau đau đau!” Giản Ngôn Chi kêu oai oái một cách khoa trương.

Giản Hòa Thư liếc hai người một cái qua kính chiếu hậu: “Nghịch cái gì thế Ngôn Ngôn.”

Giản Ngôn Chi lập tức chỉ vào Hà Uyên: “Con gái của bố bị ngược đãi.”

Giản Hòa Thư cười mấy tiếng: “Làm sao, con đừng bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi.”

“Ôi ôi bố ơi, sao bố lại phản lưới nhà như thế?”

“Từ nhỏ đến lớn anh của con bị con bắt nạt không ít lần, cả nhà đều nhường con, nhưng sau này nếu như con gả cho người ta thì không thể khinh người quá đáng.”

Giản Ngôn Chi tiến lên trước, cố ý nói: “Ơ, vậy nếu như con cứ muốn khinh người quá đáng thì phải làm sao.”

Giản Hòa Thư cũng cười nói giỡn: “Nếu vậy á, vậy con hỏi Hà Uyên xem phải làm sao.”

Hà Uyên tựa lưng vào ghế, nhìn Giản Ngôn Chi với đôi mắt tràn đầy dung túng: “Chú ơi, em ấy như thế nào ở nhà, thì cũng vẫn có thể y như vậy ở chỗ cháu.”

Giản Hòa Thư lại liếc mắt nhìn Hà Uyên một cái qua kính chiếu hậu, ánh mắt của người phía sau và ông chạm vào nhau, không hề thấy có ý đùa giỡn.

Giản Hòa Thư cười khẽ, có chút vui mừng.

Giản Ngôn Chi không nhìn thấy ánh mắt của hai người đàn ông trên xe, chỉ vui cười níu lấy Hà Uyên, nhỏ giọng nói: “Lần giả vờ giả vịt này xứng đáng được điểm tối đa, hình tượng của anh ở trước mặt bố em lại cao thêm hai mét rồi.”

“Sao thế, em không tin à?” Hà Uyên nghiêng mắt nhìn cô, dùng giọng nói mà chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy để nói: “Muốn bắt nạt anh thì rất đơn giản, anh nằm yên cho em bắt nạt đấy, quyết không phản kháng.”

“…”

Tác giả có lời muốn nói: Tương lai, đội trưởng nằm yên: Em tới đi, chà đạp anh đi! Bắt nạt anh nhiệt tình lên!!!

Tác giả: Cậu sẽ nằm yên đến lúc bị bắt nạt chắc? Trong phương diện kia, chắc hẳn em gái Giản của chúng tôi còn chưa ra tay, cậu đã động tay lại động… cái đó rồi.

Giản Ngôn Chi: Hừmmmm.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi