CON THỎ MUỐN ĂN CỎ CÁCH VÁCH

Giản Bác Dịch đã đặt chỗ ngồi của một nhà hàng Tây rồi.

Sau khi vào nhà hàng, hai anh em kia ngồi đối diện, cậu ây có chút ngượng ngùng đưa thực đơn cho bọn họ: “Ích Dao, anh nhớ lần trước lúc anh hỏi em thì em bảo thích ăn cơm Tây, cửa hàng này là bạn anh đề cử, rất không tệ, em xem thử em thích cái gì.”

Phó Ích Dao khụ một tiếng, đẩy thực đơn cho Phó Ích Chu: “Anh của em rất thích cơm Tây, anh, anh chọn món đi.”

Phó Ích Chu cũng không khách khí, nhận lấy thực đơn chỉ hai món ăn, sau đó đưa lại cho Giản Bác Dịch: “Anh tự chọn đi.”

Giản Bác Dịch ừ một tiếng, trong lòng âm thầm nghĩ, anh trai của người ta cũng rất ra gì, ngẫm lại chính cậu ấy... Lúc từng hợp tác với đại ca dụ dỗ Giản Ngôn Chi thì cũng không đến nỗi nào.

Đồ ăn được đưa lên, ba người an tĩnh bắt đầu ăn cơm.

Giản Bác Dịch ăn nhưng không biết mùi vị gì.

Lần ‘gặp mặt’ này rất không giống trong tưởng tượng của cậu ấy, vốn dĩ cậu ấy tưởng mình và phô mai nhỏ anh anh em em, sóng ngầm cuồn cuộn. Giờ thì hay rồi, không chỉ không có chút tiến triển nào mà còn mọc ra một cái bóng đèn.

“Giản tiên sinh.” Phó Ích Dao đột nhiên nói: “Thật ra em nhận ra anh, em không xem thi đấu esport nhưng em biết anh là anh trai của Giản Ngôn Chi.”

Giản Bác Dịch ngước mắt nhìn cô ấy: “À, đúng vậy... anh còn tưởng rằng em không biết anh.”

Gánh cô ấy chơi game lâu như vậy, dường như cô ấy hoàn toàn không biết ID vô cùng nổi tiếng của cậu ấy, hơn nữa còn chưa từng nói về chuyện cậu ấy là tuyển thủ chuyên nghiệp. Giản Bác Dịch vẫn luôn cho rằng cô ấy không quen biết cậu ấy mới đúng.

“Em rất thích Giản Ngôn Chi, chị ấy có vẻ ngoài rất xinh đẹp, hơn nữa cũng rất là lợi hại.”

“Không có không có, con bé chỉ tới đó thôi.” Giản Bác Dịch thấp giọng nói: “Vẫn là em đáng yêu hơn.”

“Hả?”

“Ăn ăn ăn, bánh ngọt này ăn ngon lắm đấy.” Giản Bác Dịch đẩy đẩy bánh ngọt sang bên Phó Ích Dao.

Lúc rút tay thì thấy Phó Ích Chu vẫn luôn nhìn cậu ấy, ánh mắt của người đàn ông này vô cùng sâu, nhìn rất có cảm giác áp bách, trong lòng cậu ấy là có chút hoảng hốt không rõ.

Nhưng cậu ấy lại nghĩ, tên nhóc này mới vào đại học, thế chắc nhỏ hơn cậu ấy một ít, cậu ấy phải sợ cái gì??

“Ai da, không còn sớm nữa, hôm nay em còn có tiết tự học buổi tối.” Phó Ích Dao đột nhiên nói.

“Thế thì anh đưa em trở về.”

“A... em tự về được rồi, không cần làm phiền anh.”

“Không sao không sao, anh rảnh rỗi sinh nông nổi mà.” Giản Bác Dịch cầm áo khoác ở một bên, đứng dậy đi tính tiền.

Xe vẫn dừng ở chỗ đỗ xe ngoài cổng trường, Giản Bác Dịch cũng không đi luôn mà lại kiên quyết muốn đưa người ta về phòng học.


“Phòng học ở trên lầu thôi, không cần tiễn, em đi trước.” Phó Ích Dao vẫy vẫy tay với Giản Bác Dịch và Phó Ích Chu: “Anh này, người ta là khách, anh dẫn anh ấy ra cổng trường đi.”

Giản Bác Dịch: “Không...”

Phó Ích Chu: “Biết rồi.”

Giản Bác Dịch: “...”

Phó Ích Dao đi mất, Giản Bác Dịch liền cảm thấy bầu không khí đột nhiên bắt đầu im ắng.

“Người anh em, tôi biết đường rồi, tự tôi đi là được.”

Nhưng Giản Bác Dịch đi được vài bước liền phát hiện phía sau có người đi theo, cậu ấy quay đầu lại: “Thật sự không cần khách khí như vậy đâu.”

“Không phải anh nói có mang đồ ăn ngon lại đây à, đồ đâu.” Phó Ích Chu đột nhiên nói.

Giản Bác Dịch sửng sốt hai giây, đột nhiên vỗ mạnh một cái vào đầu: “Ai da, cậu không nói tôi cũng quên, bánh ngọt nói đưa cho phô mai nhỏ tôi còn đặt ở cốp xe. Ủa không đúng, sao cậu lại biết?”

Phó Ích Chu: “... Tôi nhìn thấy.”

Giản Bác Dịch: “...”

Chậc, còn nhìn lén lịch sử trò chuyện của em gái à? Thì ra là đồ cuồng em gái.

“Được rồi, vậy cậu đi với tôi đi, đợi lát nữa cậu mang vào.”

“Ừ.”

Hai người cùng đi đến cổng trường, vốn dĩ Giản Bác Dịch còn sợ xấu hổ, không ngờ Phó Ích Chu lại chủ động mở đề tài: “Thích Ích Dao à?”

“Hả?” Giản Bác Dịch không ngờ người này lại nói chuyện thẳng thừng như vậy, lập tức không biết nên phản ứng thế nào: “Cũng… cũng không phải tự nhiên, có thể cậu không biết, chúng tôi đã chơi cùng nhau rất lâu trên mạng.”

“Tôi biết.”

“Cô ấy nói cho cậu à?”

Phó Ích Chu không nói chuyện.

Giản Bác Dịch cũng không ngại, để mình nói: “Phô mai nhỏ, à không đúng, chính là Ích Dao, chơi game với cô ấy làm tôi rất vui vẻ, hơn nữa tôi cảm thấy cô ấy chơi Thái Thái, thật đúng là mẹ nó đáng yêu.”

Phó Ích Chu: “Thái Thái?”

Giản Bác Dịch cũng không thấy sắc mặt hơi đen của Phó Ích Chu, tiếp tục nói: “Thật ra cũng không liên quan đến Thái Thái, tôi chỉ thích thành tựu dắt cô ấy thắng game!”


Phó Ích Chu hơi hơi nghiêng đầu qua: “... Ờ.”

“Người anh em Phó, cậu làm anh trai nên nghi ngờ tôi tôi cũng hiểu! Nhưng tôi bảo đảm, tôi thật lòng với cô ấy.”

“Phải không, vậy nếu con bé không chơi game thì sao.”

Giản Bác Dịch ngẩn người: “Không có nếu như này, bởi vì cô ấy là...”

Phó Ích Chu đột nhiên cười lạnh: “Cho nên, anh muốn theo đuổi em gái tôi à?”

Giản Bác Dịch hắng giọng nói: “Nói như vậy thì cũng hơi ngại, ai da, nếu không cậu giúp tôi đi, nói cho tôi bình thường cô ấy thích ăn cái gì, thích làm cái gì?”

“Vì sao tôi phải giúp anh?”

Giản Bác Dịch khoác lên vai cậu ta một phen: “Đều là đàn ông, giúp tôi, tôi mời cậu ăn cơm, bằng không cậu ra điều kiện, cậu nói cái gì thì là cái đó, thế nào!”

Phó Ích Chu kéo tay cậu ấy ra, lập tức đi lên phía trước: “Nói sau đi.”

Giản Bác Dịch vội vàng đuổi lên trước: “Đừng có nói sau mà, tôi là người tốt, thật sự, tôi là người vô cùng tốt.”

Sau khi tiễn Giản Bác Dịch đi, Phó Ích Chu cầm hộp bánh ngọt trở về. Đi trên đường, điện thoại đột ngột rung lên, là Phó Ích Dao gọi tới.

“Anh, Giản Bác Dịch đi rồi sao.”

“Đi rồi.”

“Hôm nay các anh ‘gặp mặt’ trong truyền thuyết ở thư viện à?”

“...”

“Thực xin lỗi thực xin lỗi, em không nên xuất hiện, em chỉ vừa lúc đến thư viện, sau đó nhìn thấy anh nên em mới đi chào hỏi.”

“Không sao.”

“Vậy anh nói sao, chuyện anh là ‘Bánh mì nướng phô mai’ á?”

“Vốn dĩ hôm nay dự định nói cho anh ta.”

“Thế vì sao lại không nói.”

“Anh ta cảm thấy là em, thế cứ vậy đi.”


“Này này này, đó không phải em mà, em cũng không chơi game. Thật là, lúc trước anh không nên kêu em nói một câu với anh ấy.”

Phó Ích Chu dừng một chút, trả lời: “Lúc trước cần anh ta kéo.”

“Thế sau đó thì sao, anh đã lên hạng rồi mà sao còn đánh với người ta?”

“Có người gánh, vì sao lại không cần?”

“Gian trá.”

“Đi học cho giỏi, đừng chơi điện thoại.”

“Đã biết đã biết, vậy anh nhớ rõ sau đó phải nói rõ ràng với người ta nha.”

“Ừ.”

Một đoạn thời gian sau, Giản Bác Dịch năm lần bảy lượt tới tìm Phó Ích Chu thậm chí còn dùng bao nhiêu cách để mời cậu ta, cậu ấy một lòng một dạ muốn tìm được một cửa đột phá Phó Ích Dao từ chỗ Phó Ích Chu.

Hôm nay, cậu ấy lại tìm Phó Ích Chu ăn cơm trưa cùng.

“Nếu không thì hôm nay cậu kêu em gái cậu đến ăn cùng đi?” Giản Bác Dịch đề nghị.

“Không đúng lúc rồi, con bé ra khỏi tỉnh diễn rồi.”

“Haizzz, sao cô ấy lại không nói cho tôi chứ, ngày hôm qua bọn tôi còn chơi game với nhau kia mà...”

“Đi khá vội.”

“Ờ.” Giản Bác Dịch có chút uể oải: “Mua vé uổng phí rồi, còn định đi xem phim nữa.”

Phó Ích Chu nhìn cậu ấy một cái, tiếp tục ăn cơm.

“Ai da, tôi cũng không thể lãng phí, Ích Chu, buổi chiều xem phim không?”

Tay cầm đũa của Phó Ích Chu cứng lại: “Hai tên đàn ông thì đi xem phim gì.”

“Cậu nói gì vậy, vì sao lại không thể xem chứ? Rạp chiếu phim xây riêng cho các cặp đôi à?” Giản Bác Dịch liếc xéo cậu ta một cái: “Tôi mặc kệ, chốt buổi chiều xem rồi.”

Phó Ích Chu vẫn không để ý đến cậu ấy.

Giản Bác Dịch duỗi tay chọc chọc vai cậu ta: “Đi thôi đi thôi, đừng dong dài làm gì, cơ hội được anh đây mời xem phim là nghìn năm mới gặp đó.”

“Người anh em, nể tình xem một lát với tôi đi, một người xem phim rất cô đơn.”

“Được không? Được không? Nếu không lần sau mời cậu ăn cơm tiếp?”

Rốt cuộc Phó Ích Chu cũng ngước mắt nhìn cậu ấy một cái, cậu ta buông đũa, dựa ra sau: “Dong dài.”

“...”

“Đi thôi.”


“Hửm?”

“Xem phim.”

Lúc hai người đến thì còn hai mươi phút nữa phim mới chiếu.

“Ngồi bên kia đợi một lát nữa đi.”

“Ưd.” Phó Ích Chu gật đầu, đột nhiên nói: “Uống gì không.”

Giản Bác Dịch: “Uống uống uống, ai da, đi mua bắp rang nữa.”

“Anh thích ăn thứ đồ dành cho con gái này à?” Phó Ích Chu không thể tưởng tượng.

Xém chút nữa Giản Bác Dịch đã trợn trắng mắt: “Trên bắp rang có viết chỉ dùng cho nữ à?”

“Được rồi.”

Phó Ích Chu vẫn mua đồ ăn ở ngoài rạp, Giản Bác Dịch nhìn bóng dáng của cậu ta mà lắc đầu: “Tên nhóc xấu xa này sao khó hiểu vậy?”

Sau khi Phó Ích Chu trở về thì đặt bắp rang ở phía trước Giản Bác Dịch, sau đó ngồi xuống cạnh cậu ấy. Hai soái ca giá trị nhan sắc cao chót vót ngồi cùng nhau, người tới xem phim bên cạnh đều không khỏi ghé mắt, thậm chí còn có hai cô bé nhỏ giọng nghị luận vấn đề “Có phải một đôi hay không”.

Giọng nói của cô bé kia không lớn nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào thì cả hai bọn họ đều nghe được.

Vẻ mặt Phó Ích Chu bình tĩnh, Giản Bác Dịch liếc hai cô bé kia một cái, sau đó cợt nhả choàng lấy bả vai của Phó Ích Chu: “Ai da cục cưng, đút anh một miếng bắp rang đi.”

Hai cô gái nhỏ đỏ mặt: “A... Thật sự đó thật sự đó.”

Giản Bác Dịch: “Đút đi.”

Phó Ích Chu: “...”

Một lúc lâu Phó Ích Chu không hề động tay, Giản Bác Dịch cũng không làm khó cậu ta, tự mình cầm một miếng ném vào trong miệng: “Ai da, ngon thật.”

Phó Ích Chu: “...”

Người bên cạnh cứng đờ, nhìn kỹ lỗ tai lại hơi phiếm hồng! Giản Bác Dịch cười nói như phát hiện vùng đất mới: “Anh đây nói giỡn thôi, không ngờ thằng nhóc như cậu lại thẹn như vậy. Tôi nói cho cậu này, bọn tôi thường xuyên chơi như vậy trong Gaming House! Ngại quá, quen rồi quen rồi.”

Phó Ích Chu lấy tay cậu ấy ra, nghiêng mắt nhìn cậu ấy: “Thường xuyên chơi?”

Giản Bác Dịch: “Anh đây nam nữ đều ăn, không biết à, với tướng mạo của tôi thì xây CP với ai cũng được. Cậu có biết CP không đáng tin cậy nhất là cái gì không, chính là tôi và đại ca của bọn tôi, à cũng chính là Hà Uyên, chậc chậc... Cộng động mạng đúng thật là phải mở mang tầm mắt, dáng vẻ ‘toàn thế giới đều thiếu tiền tôi’ của anh ấy thì sao tôi có thể nhìn nổi.”

Giản Bác Dịch nói xong phát hiện hình như mình nói hơi nhiều, người này là anh vợ tương lai của cậu ấy, chẳng may cho rằng cậu ấy cảm thấy hứng thú với con trai nữa thì làm gì giúp cậu ấy theo đuổi con gái được chứ.

Giản Bác Dịch vội thay đổi: “Khụ khụ, nói giỡn đó, tôi hoàn toàn không có một chút hứng thú nào với con trai! Tôi còn phải chờ em gái của cậu ưng ý nữa.”

Sắc mặt của Phó Ích Chu hơi tối lại, cậu ta đột nhiên đứng dậy: “Phim bắt đầu rồi, đi thôi.”

“Này này này.” Giản Bác Dịch cầm đồ ăn đi theo sau: “Vừa rồi tôi thật sự nói giỡn đấy, tôi là trai thẳng, thuần chủng.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi