[CONAN ĐỒNG NHÂN ĐAM MỸ] TRÒ CHƠI ĐUỔI BẮT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1525d414e6981923827305705943

Rốt cuộc là tôi kết hôn hay là các cậu kết hôn hả......

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đề tài liên quan đến Kudo Shinichi nhanh chóng kết thúc bởi vì Kaito rời đi mà mặc kệ tất cả, ngài quản gia của Kaito tựa hồ tìm cậu đàm luận chuyện gì đó, bởi vậy trong phòng khách chỉ còn dư lại Shinichi cùng Vaughn.

“Uống thêm một ly nữa chứ?” Hai gò má Vaughn hơi ửng hồng, nghiêng người dựa vào trên ghế sô pha, giơ lên bình rượu trong tay dò hỏi.

Shinichi lắc lắc đầu, cự tuyệt nói: “Tửu lượng của tôi không tốt.”

Vaughn cười trầm thấp một tiếng, tự rót cho mình một ly rượu, tựa hồ có chút tiếc nuối nói: “Mỗi người trong đám người Tổ Chức Áo đen kia đều là mấy tên quỷ khát rượu, Tiểu Tình Nhân của Gin lại không biết uống rượu.”

“Kỳ quái lắm sao?” Shinichi không hiểu hỏi, cậu cùng Gin khi ở bên nhau hoà hợp sẽ không uống rượu cũng không sao.

“Chẳng qua là cảm thấy rất đáng tiếc, cậu đáng yêu như thế, tên khốn Gin kia khi uống say biết đâu thú tính lại bộc phát quá độ thì sao?” Vaughn một mình nói xong, ánh mắt thăm dò bắn về phía Shinichi, hiếu kỳ nói, “Thiếu niên, cậu không mong chờ sao?”

Shinichi tưởng tượng ra loại hình ảnh đó đều cảm thấy cả người nổi hết da gà, liền thành thực đáp: “Chuyên này rất khủng bố, hazz...... Tửu lượng của Gin rất tốt, tôi còn chưa nhìn thấy anh ta uống say bao giờ, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra!”

Vaughn một tay chống dưới cằm, trầm tư một lúc, đột nhiên nói: “Quên đi, dù sao Gin cũng đã vứt bỏ cậu rồi, cậu uống say cũng vô dụng.”

Shinichi giận dữ, Vaughn nói như thể cậu dự định uống rượu say rồi đến mê hoặc Gin vậy đó.

“Thật sự không muốn uống thêm một ly?” Vaughn lắc lắc ly rượu, còn không cam lòng dụ dỗ nói, trong phòng có hai thiếu niên không uống rượu, một thân một mình rất cô quạnh nha!

“Anh nhìn tôi giống như muốn uống say đi mê hoặc đàn ông sao?” Shinichi lắc đầu, cậu đối với rượu thật không có hứng thú.

Vaughn nhìn Shinichi mặt xám xịt, cho rằng Shinichi đang vì bị Gin vứt bỏ mà thương tâm, liền khuyên giải nói: “Thiếu niên, không nên cảm thấy thẹn thùng, đàn ông ngoài kia đều yêu thích cái trò này. Cậu cho rằng vì sao Robert lại đuổi theo tôi khắp thế giới, cũng là bởi vì cảm giác mới mẻ không ngừng cùng thỉnh thoảng tình thú câu dẫn...... Cái vòng tròn này chính là như vậy, không ai biết tương lai của mình, vì lẽ đó chúng ta đều coi mỗi một ngày là ngày cuối cùng trên đời để sống, tôi sẽ không chỉ có mình anh ta là đàn ông, mà anh ta cũng thường ra ngoài đánh dã thực, vì lẽ đó cậu không nhất thiết phải cùng tên Gin tính toán, tôi nhìn cậu có vẻ rất yêu anh ta.”

“Anh cùng Robert không phải là tình nhân sao?” Shinichi kinh ngạc hỏi, dưới cái nhìn của cậu, tình cảm của Robert đối với Vaughn là thật tâm.

“Tình nhân thì cũng chỉ là □□, chúng ta chẳng qua là cảm thấy đối phương hợp khẩu vị hơn so với những người khác thôi, không muốn liên tục phải tìm người lạ làm trò xằng bậy. Chúng ta cũng đi với người khác, bởi vì có nhiệm vụ mấy tháng không gặp nhau là chuyện thường, trong khoảng thời gian này cũng không thể yêu cầu đối phương vì mình mà cấm dục, chúng ta tự do đã quen rồi.” Vaughn bình thản nói, không thèm quan tâm vẻ mặt của chính mình phảng phất chỉ như đang bàn luận về một kẻ mà y không quen biết.

“......” Shinichi nỗ lực nhớ lại một hồi, vào thời điểm Gin ở cùng với cậu sẽ không cùng người khác xằng bậy, cậu có nên vui mừng một chút hay không?

“Ánh mắt này của cậu là sao, tôi không cần người đồng tình...... Không được, ly rượu này cậu nhất định phải uống cho tôi......” Vaughn trông thấy vẻ mặt ‘Ngươi thật đáng thương‘ kia của Shinichi, lửa giận tăng vọt, tóm chặt lấy Shinichi đem ly rượu nhét bên miệng đối phương.

Vì vậy chờ đến lúc Kuroba Kaito quay trở lại, Shinichi cùng Vaughn đã ôm nhau lăn thành một đoàn, say khướt ngã trên ghế sô pha.

“Rốt cuộc là tôi kết hôn hay là các cậu kết hôn hả......” Kuroba Kaito buồn phiền nói, bọn họ làm sao lại so với người trong cuộc là cậu còn hưng phấn hơn chứ.

Shinichi là thật sự say gục, còn Vaughn là bảy phần say ba phần tỉnh, nghề nghiệp của y không cho phép y mất đi ý thức, thời thời khắc khắc đều phải duy trì cảnh giác.

Vaughn biết có người dìu lấy y đưa về phòng, thay y đắp chăn đóng kín cửa phòng mới rời khỏi, y một mực ở trong giấc ngủ mơ chú ý động tĩnh chung quanh, cho nên khi cửa phòng Shinichi sát vách bị người mở ra thì cũng là lúc y lập tức thanh tỉnh.

Vaughn lặng yên không tiếng động đi tới bên cạnh cửa, nhìn thấy Shinichi nhẹ nhàng tiêu sái bước xuống cầu thang, thầm nghĩ thiếu niên giảo hoạt này khá lắm, lại dám thừa dịp lúc y đang ngủ lén lút bỏ trốn.

Vaughn không làm kinh động Shinichi, mà lặng lẽ theo đuôi Shinichi, nếu như y đoán không sai Shinichi hẳn là đi tìm Gin.

Sáng sớm tám giờ, Vaughn theo đuôi Shinichi đến khách sạn Ekoda.

Vaughn không rõ, đây không phải là nơi tổ chức tiệc cưới của Kuroba Kaito hay sao? Shinichi sáng sớm chạy tới nơi này, chẳng lẽ là vì muốn chuẩn bị tiệc cưới cho Kuroba Kaito?

Nhưng mà sau một khắc Vaughn liền đánh vỡ ý nghĩ của mình, y trơ mắt nhìn Shinichi quẹo vào một gian phòng, hai phút sau đi ra cũng là lúc trên người cậu đã thay đổi thành bộ trang phục của nhân viên phục vụ khách sạn, lén lén lút lút đi lên cầu thang.

Bởi vì cầu thang khách sạn được thiết kế khá rộng rãi, tầm nhìn dễ khai thác, nếu cứ tiếp tục chặt chẽ theo đuôi sẽ có khả năng bị phát hiện, vì lẽ đó Vaughn đứng giữa khúc quanh cầu thang ở tầng trệt, căn cứ vào tiếng bước chân của Shinichi mà phán đoán cậu đi tới tầng năm rồi mới đi theo, cứ như vậy đuổi tới tầng thượng.

Bên trên tầng thượng có một bãi đậu phi cơ, ở gần bãi đậu phi cơ tụ tập rất nhiều người, tựa hồ đang chờ đợi một vị khách quý nào đó.

Vaughn trốn ở một góc nhìn chằm chằm vào những người kia, đúng như dự đoán trong đám người nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, Vermouth, thành viên Tổ chức Áo đen theo chủ nghĩa bí ẩn.

Cái mụ già này ở đây, Gin cũng sẽ không ở quá xa, ngày hôm nay Tổ chức Áo đen ở khách sạn Ekoda tất có hành động.

Shinichi mấy ngày nay luôn ở bên cạnh y, căn bản không có khả năng để lộ ra tin tức, nhưng ngày hôm nay cậu lại biết đến nơi này tìm Gin, hay là quan hệ của cậu và Gin vốn không xa cách như y nghĩ.

Vaughn càng nghĩ càng tức giận, chẳng lẽ mình bị một con gà con tổn thương con mắt? Ngày hôm nay phải hòa nhau một ván, bằng không sau này ở trên đường làm sao còn mặt mũi!

“Ô phạch phạch...... Ô phạch phạch......” Một trận thanh âm huyên náo từ trên đỉnh đầu truyền đến, Vaughn nghe tiếng liền nhanh chóng thu về phía sau cửa sắt cầu thang, thanh âm này...... Máy bay quân sự!

Tổ chức Áo đen lại sử dụng máy bay quân sự, trên máy bay nhất định có thứ gì hoặc người nào đó quan trọng.

Vaughn ẩn núp ở trong góc nhìn máy bay ngừng trên bãi đậu phi cơ, Vermouth từ trong tay nhân viên đứng trong máy bay tiếp nhận một hộp nạm vàng, thành viên tổ chức đứng bảo vệ xung quanh cùng đi vào thang máy rời khỏi tầng thượng.

Sau khi Vermouth rời đi, Shinichi không biết từ nơi hẻo lánh nào xuất hiện, đứng ở trước cửa thang máy, hai tay ôm ngực cúi đầu trầm tư.

Khoảng chừng hai phút sau, quanh thân Shinichi đột nhiên bị một luồng sương trắng bao vây, Vaughn đang hiếu kỳ tên nhóc này lại muốn diễn trò gì, thì sương trắng tản đi hết, mà từ trong sương trắng bước ra dĩ nhiên là đạo chích Kid.

Vaughn không chỉ một lần nghe qua danh đạo chích Kid, vị này nổi tiếng ở trên quốc tế chính là tên trộm kim cương lấy lối làm việc cực kỳ quỷ dị để dương danh Thế Giới, ở bên ngoài đạo chích Kid được treo giải thưởng cùng tiền thưởng cao chót vót không hề hạ thấp, bởi vì cậu đã từng trộm qua khá nhiều thứ quý giá của mấy vị Boss lớn có máu mặt, bởi vậy chọc giận rất nhiều người.

Vaughn đã từng muốn tiếp nhận tờ giấy ám sát đạo chích Kid, nhưng ở phương diện tình báo về cậu cũng không nhiều, chỉ biết đạo chích Kid thường phạm án ở Nhật Bản, là cao thủ Ảo thuật, vả lại thân phận thật sự của đạo chích Kid là ai cũng không ai biết, vì lẽ đó đành phải từ bỏ.

Vaughn vỗ vỗ bộ ngực của mình, không khỏi cảm thấy may mắn năm đó không tiếp nhận tờ giấy kia, bằng không một đời thanh danh của y liền đi tong, làm gì có ai lại đi gộp một tên thám tử quang minh chính đại cùng một tên trộm kim cương xuất quỷ nhập thần vào với nhau chứ?

“Hắt xì......” Shinichi xoa xoa mũi, mới sáng sớm mà ai đã nhắc tới cậu rồi?

Shinichi tối hôm qua say rượu, ngày hôm nay bảy giờ rưỡi mới rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong liền phát hiện Kuroba Kaito cùng Vaughn đã ra ngoài, trên bàn ăn bày một phần bữa sáng hào phóng.

Shinichi tối hôm qua nhất thời không cẩn thận bị Vaughn chuốc say quá chén, hiện tại lại đói bụng cực kỳ, lập tức liền phóng tới.

Chờ Shinichi dùng xong hết bữa sáng liền suy nghĩ có nên thừa dịp Vaughn không có ở đây mà chạy trốn hay không, sau đó quản gia nhà Kaito trở về, theo sau là Kudo Yusaku cùng Kudo Yukiko.

“Bố, mẹ?” Shinichi không thể tin gọi lớn, bố mẹ tại sao lại tới đây?

“Bé Shin, con tới tham gia lễ cưới của nhóc Kaito cũng không nói cho mẹ một tiếng, mẹ còn tưởng con bị bắt cóc nữa chứ.” Kudo Yukiko ôm chặt lấy Shinichi, tàn nhẫn nặn nặn hai bên gò má Shinichi.

“Ha ha......” Shinichi cười gượng hai tiếng, trên mặt Kudo Yukiko căn bản không nhìn ra chút dáng vẻ lo lắng nào, phỏng chừng lúc mẹ thần kinh thô nghe tin con mình bị bắt cóc thì cảm giác bình thường cũng giống như kiểu con trai cùng người nào đó đi chu du khắp thế giới vậy.

Konosuke Jii nhấc theo hai đống hành lý đi vào, cung kính nói: “Ngài Kudo cùng phu nhân Kudo là tới tham dự lễ cưới của thiếu gia Kaito.”

“Bố, hai người biết Kuroba Kaito sao?” Shinichi kinh ngạc, lẽ nào bố biết Kuroba Kaito, thậm chí cũng biết thân phận thật sự của đạo chích Kid?

“Bố Kuroba Kaito là siêu trộm Kuroba và cũng là sư phụ của mẹ con, mẹ con cùng mẹ Kuroba Kaito là Kuroba Chikage chính là bạn tốt, mẹ của Kuroba hiện tại đang du lịch khắp Thế Giới, không thể chạy về Nhật Bản, vì lẽ đó mới nhờ mẹ con cùng bố lấy danh nghĩa là bố nuôi và mẹ nuôi đến giúp Kuroba cử hành hôn lễ.” Kudo Yusaku không chút tổn hại đứng ở một bên, cảm giác lo lắng hơi hạ xuống.

“......” Shinichi cảm khái mình cùng Kuroba Kaito nguyên lai còn có đoạn nghiệt duyên này, vậy mà mười mấy năm trời bố mẹ lại không nói với cậu dù một câu.

“Kẻ thù của Gin đâu?” Kudo Yusaku trầm tư nhìn Shinichi, lông mày nhíu chặt nói. Tuy rằng Gin đã nói với bọn họ Shinichi chỉ ra ngoài du lịch, nhưng ông làm sao có thể tin tưởng được, gần đây hành động của Gin quả nhiên là đang tìm người, mà có thể làm cái tên Gin lãnh huyết vô tình kia hoang phí điều động người đi tìm kiếm ngoại trừ đứa con trai ngốc nhà mình ra thì còn ai?

Trải qua khoảng thời gian ở chung, tính cách của Gin ông đại khái có thể hiểu được, ngoại trừ vẻ ngoài lạnh lùng vô tình không thể đoán trước được, Gin đối xử với thủ hạ của mình không nghiêm khắc như vẻ bề ngoài của hắn, trừ phi chạm đến vạch giới hạn của hắn, tỷ như loại chuyện phản bội. Mà tình cảm của Gin đối với Shinichi là thật lòng, người đàn ông này quả thực không biết yêu, thế nhưng hắn một khi đã nhận định người nào đó, cũng hiểu được cách hi sinh cùng bảo vệ. Ông và Kudo Yukiko nhiều lần mạo phạm đến Gin, Gin nhiều lần súng đã lên đạn đều sắp bắn ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nếu như không phải bởi vì Shinichi, lấy lối làm việc giết người không chớp mắt của Gin thì làm sao có chuyện buông tha cho bọn họ dễ dàng như vậy?

Tình cảm của Gin đối với Shinichi đã vượt qua phạm trù tình yêu, càng giống như Shinichi đã tan vào bên trong xương tuỷ của hắn, một người tự phụ như Gin thì làm sao có thể cho phép người khác động vào xương tuỷ của hắn?

Vì lẽ đó lần này sau khi Shinichi bị người bắt cóc, Kudo Yusaku cũng không phải rất lo lắng, tuy rằng người bắt cóc tám chín phần mười là hướng về phía Gin, thế nhưng lấy năng lực của Gin ra để cứu Shinichi trở về thì không khó lắm. Ông đã quan sát cách an bài của Gin mấy ngày hôm nay, ở bên ngoài chặt chẽ khoanh vùng, bởi vậy ông suy đoán Gin đã tìm được người bắt cóc Shinichi, hơn nữa Shinichi tạm thời vẫn an toàn.

Trước đó quay trở lại tham gia lễ cưới của Kuroba Kaito, ông có đến nói tạm biệt với Gin, đương nhiên ông không nói với Gin hai vợ chồng là tới nhà Kuroba, mà lấy cái cớ hai người ra ngoài đi du lịch. Thừa dịp cơ hội gặp mặt lần đó, ông hỏi Gin có thể bảo vệ tốt cho Shinichi hay không, ông thực sự không muốn nhìn Shinichi ba lần bốn lượt bị kẻ thù của Gin trói đi làm thẻ đánh bạc.

Chuyện đương nhiên Gin đối với vấn đề của ông là khịt mũi xem thường, câu trả lời của hắn cũng rất đơn giản dễ hiểu —— trừ phi hắn chết, bằng không không có ai dám động đến Shinichi.

Kudo Yusaku không thích người quá tự phụ, nhưng ông lại tin tưởng không có lý do rằng Gin sẽ giữ đúng lời hứa của mình.

Nguyên tưởng rằng phải đợi tham gia hôn lễ xong mới có thể nhìn thấy Shinichi, vì vậy ngày hôm nay gặp được Shinichi ở nhà Kuroba, đúng là một niềm vui vô cùng to lớn.

“Không biết, từ buổi sáng đã không thấy bóng người rồi.” Shinichi tự nhiên trả lời, một chút địch ý đều không có.

“Bé Shin, con thật sự bị bắt cóc sao?” Kudo Yukiko lúc này mới phản ứng lại, ôm lấy Shinichi trái hôn một cái phải hôn một cái, tựa như Shinichi vẫn chỉ là một đứa bé còn quấn tã bình thường hôn liên tục.

Kudo Yusaku không nhìn nổi, ôm vai Kudo Yukiko, ngăn cách hai mẹ con nhà này dính vào nhau như keo sơn.

Konosuke Jii nhớ tới trong phòng ngoại trừ thiếu gia của mình cùng thiếu gia Kudo ra thì còn một người khác, người đàn ông ăn mặc không đứng đắn kia là tên bắt cóc sao? Lần hành động này của thiếu gia còn đặc biệt dẫn y đi ra ngoài, phòng ngừa người đàn ông kia vì thiếu gia Kudo mà phá hoại lễ cưới...... Dắt theo một người đàn ông nguy hiểm như vậy, thiếu gia sẽ không xảy ra bất ngờ gì chứ?

“Đúng rồi, con trai nuôi Kaito của mẹ đâu?” Kudo Yukiko lúc này mới nhớ tới nhiệm vụ của mình khi đến đây, liền hỏi Shinichi.

Shinichi đang dùng mu bàn tay lau nước miếng mà Kudo Yukiko để lại trên mặt cậu, nghe thấy mẹ đặt câu hỏi liền trực tiếp trả lời: “Từ sáng sớm đã thấy ra ngoài rồi......”

“Thằng bé Kaito kia chắc không phải đào hôn chứ, ông xã, đều tại anh đó! Chikage đã nói trước cậu ấy nghi ngờ Kaito trước hôn lễ sẽ đào hôn, cho nên mới kêu chúng ta đến trước một bước...... Bởi vì hôm qua anh mới đến khách sạn đặt phòng cho nên mới chậm một ngày, ngày hôm nay mới chạy tới, thằng bé Kaito kia quả nhiên đào hôn.” Kudo Yukiko siết chặt nắm đấm đấm nhẹ vài cú trên bả vai Kudo Yusaku, yểu điệu nói một câu, cùng với lúc thô bạo giáo huấn Kudo Shinichi hoàn toàn khác nhau, khiến Shinichi nhìn mà nghiến răng nghiến lợi.

“Thiếu gia Kaito sẽ không làm như vậy...... A, sắp tới thời gian tổ chức lễ cưới rồi, phải đi tiếp đón tiểu thư Aoko, ngài Kudo, nhờ ngài tìm một biện pháp giúp đỡ thiếu gia nhà chúng tôi.” Konosuke Jii nhìn đồng hồ bỏ túi trước ngực một chút, sắp tám giờ rưỡi rồi, chín giờ bọn họ phải tới khách sạn đón cô dâu rồi đến giáo đường cử hành hôn lễ. Thời gian thiếu gia hành động là lúc chín giờ, thời điểm chín giờ rưỡi là có thể chạy về giáo đường cử hành hôn lễ, trước đó nhất định phải có người thay thế thiếu gia đi đón cô dâu, bằng không sẽ trở thành đại loạn mất.

May mà thiếu gia Kudo cùng thiếu gia Kaito giống nhau như đúc, cho nên có thể dễ dàng qua mặt người khác, hơn nữa sau khi bố vợ thiếu gia là sĩ quan Nakamori biết được hôm nay đạo chích Kid sẽ hành động, thiếu gia Kaito nắm chắc được chứng cứ không có mặt ở đó thì sẽ không cần phải lo lắng bố vợ Nakamori sẽ phát hiện ra thân phận thật sự nữa, nếu viên bảo thạch kia đúng là viên Pandora quý giá, thiếu gia sau khi hoàn thành xong tâm nguyện sẽ rút lui, sẽ càng không cần phải lo lắng lực lượng cảnh sát đuổi bắt nữa.

Konosuke Jii thực sự hoảng loạn, nhưng kỹ xảo diễn không tốt, có chút khuếch đại, khiến Kudo Yusaku lòng sinh hoài nghi. Nhưng Konosuke Jii dù sao cũng là quản gia của siêu trộm Kuroba, đối với siêu trộm Kuroba một lòng trung thành tuyệt đối, sẽ không phản bội nhà Kuroba, như vậy Konosuke Jii cố ý kêu Shinichi giả trang thành Kuroba Kaito đến tột cùng là vì lợi ích gì đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi