[CONAN ĐỒNG NHÂN ĐAM MỸ] TRÒ CHƠI ĐUỔI BẮT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

152933c928b65d49174831143693

‘Gin trung thành với tổ chức, nhưng không phải với ‘quý ông kia’ ‘.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tại Newyork nước Mĩ tối nay đã định trước sẽ tràn ngập mùi máu tanh, bên trong ngõ hẻm sau quán bar nào đó, Gin cầm cây súng vẫn còn tỏa khói chỉ vào một gã người Nga, gã người Nga tựa ở vách tường, che vết thương trên ngực, chất lỏng ấm nóng theo khe hở ngón tay chảy ra, bởi vì mất máu quá nhiều nên tầm mắt mơ hồ, ý thức dần dần mất đi, cuối cùng rầm một tiếng ngã trên mặt đất.

Vodka nghe thấy tiếng xe cảnh sát truyền tới từ phía xa xa, liền nhắc nhở: “Đại ca, cảnh sát tới.”

“Tên này không phải mục tiêu.” Gin ném cây súng vào trong ngực Vodka, đẩy cửa tiến vào quán bar trước rồi dặn dò, “Lái xe tới đón.”

Vodka đầu óc mơ hồ, cái tên người Nga thô bạo này không phải đại ca, lẽ nào tên nhóc yếu ớt kia mới đúng? Đại ca làm thế nào mà có thể phát hiện ra thân phận của hai người?

“A rồi, tôi đã nói rồi nha, Gin sẽ xuất hiện ở đây.” Vermouth một tay đùa giỡn với mái tóc quăn của mình, nhếch miệng nở nụ cười tà ác.

“Gin tới đây làm gì?” Vaughn mang theo kính râm to đùng nằm nhoài trên bàn, cả khuôn mặt chôn sau quyển tạp chí.

“Trong tổ chức có kẻ phản bội, là một tên gián điệp tình báo người Nga, sau khi thân phận bại lộ thì trốn trong địa bàn Mafia Nga, theo tin tình báo đáng tin cậy thì trong quán rượu có một vợ nhỏ của Mafia Nga nhận ra được tên phản bội, đêm nay lại ở chỗ này tổ chức Party hóa trang, Gin liền đến đây xử lý.” Vermouth thong thả nâng ly rượu đỏ uống một hớp, hai người bọn họ dùng tiếng Anh thuần Mỹ để đối thoại, ở bên trong quán rượu người Nga có chút lớn.

Vaughn nhấc một góc tạp chí lên, lộ ra nửa khuôn mặt, không chút tiếng động dùng khẩu hình: “Chính phủ Nga?”

“Ai biết được? Đây không phải nhiệm vụ của tôi.” Vermouth quả thật có nghe được một ít tin tức, nhưng những tin tức này cũng không thể tiết lộ được cho cái tên nhóc con miệng mồm không chặt.

“......” Vaughn lộ ra ánh mắt u oán, “Vermouth, cô không phải là phụ nữ của ‘quý ông kia’ sao!”

“Lấy quan hệ của cậu cùng Robert, Robert mà lại không nói cho cậu nghe chút tin tức gì của Gin sao? Ừ, đúng rồi, Robert cố ý dặn tôi gọi cậu trở về, nói cậu sẽ rất thích ‘đề nghị‘ của anh ta.” Vermouth không vui khi nghe lời giải thích của Vaughn, ngay lập tức trả đũa trở lại, một lời hai nghĩa thuận lợi đặt ra.

“Cái tên khốn kiếp này......” Trong đầu Vaughn liền hiện lên cái nơi khiến y như muốn sống muốn chết, hận đến cắn chặt hàm răng, đêm nay phải để anh ta ngủ trên sàn!

“Robert so với Gin đáng yêu hơn nhiều, hà tất gì cứ phải đơn phương yêu mến một cành hoa?” Vermouth không chút tiếng động thở dài, bản lĩnh trêu hoa ghẹo cỏ của Gin càng ngày càng cường hãn, hơn nữa người bị trêu chọc đều phiền phức, chuyện nữ bá tước điên cuồng lần trước kia tát ả một cái ả còn ghi hận trong lòng đây, chỉ là không có cách nào trả thù, bởi vì nữ bá tước đã bị Vodka ném ở Thái Bình Dương cho cá ăn rồi.

“Nói lại lần nữa tôi không thích Gin!” Vaughn suýt chút nữa đập bàn hét lên, làm sao mà tất cả mọi người đều cho rằng y yêu thích cái tên còn khốn nạn hơn so với Robert chứ!

“Vì lẽ đó cậu mới theo dõi Gin, lắp đặt camera ở trong phòng Gin còn không tha cho nhà vệ sinh nữa, thậm chí còn giả trang thành ‘gái‘ nằm trên giường Gin, không phải vì để Gin ‘lăn giường‘ cùng cậu sao?” Vermouth một mặt ‘cậu đừng trêu tôi‘, liệt kê từng hành động biến thái của Vaughn.

Vaughn một mặt ngay thẳng nói: “Tôi quan sát Gin là vì muốn hiểu rõ nhược điểm của hắn, sau đó tìm ra khe hở mà giết chết hắn.”

Vermouth câu môi, nụ cười trên mặt như cây thuốc phiện nguy hiểm mà mê người: “Nhược điểm của Gin? Thích giết người? Một năm bốn mùa mặc đồng nhất một bộ quần áo? Chưa bao giờ kiêng ăn? Lần trước cắm trại ở nước Đức cậu cũng hưởng qua cái cách xử lí đen tối của Vodka rồi, quả thực không thể nhẫn nhịn.”

“......” Lúc này đổi lại thành Vaughn bày ra vẻ mặt ‘cô đừng chơi tôi‘, những chuyện này có thể gọi là nhược điểm sao? Chẳng lẽ muốn y dùng cách xử lý đen tối đến giải quyết Gin?

“Phòng thủ của Gin không chê vào đâu được, anh ta sẽ không dễ dàng để lộ ra nhược điểm của bản thân.” Trên mặt Vermouth lộ ra một nụ cười phức tạp, “Cậu nên nghĩ cách không phải là làm sao để phát hiện ra nhược điểm, mà nên sáng tạo chút đi.”

“Kết luận rất thú vị, nếu như sự thực là như vậy, cô có muốn tới giúp tôi không?” Vaughn dựa vào ghế tựa phía sau, một tay đặt dưới bàn, trên mặt đã xuất hiện biến hóa khó thấy, tuy rằng nhìn qua vẫn là cà lơ phất phơ, nhưng giữa hai lông mày lại để lộ ra cảm giác u ám.

“Tôi sẽ không gia nhập vào cuộc chiến tranh của đàn ông.” Vermouth đùa giỡn sợi tóc màu vàng óng một hồi, cười híp mắt giơ ly rượu trong tay về phía Vaughn.

“Vermouth, cô chung quy cũng phải chọn đứng ở một bên, bởi vì đây là chiến tranh, mà Gin là địch thủ đáng để đối kháng, không phải sao?” Khóe miệng Vaughn mang theo ý cười lạnh lẽo, Vermouth nhìn không thấu tính cách cùng với phong cách làm việc quỷ dị và ở lập trường nào khiến ả trở thành một đối thủ đáng giá để hợp tác.

“Tựa hồ có thể nhìn thấy một trò hay đây...... Hi vọng giao dịch của chúng ta sẽ không phải ăn đạn.” Vermouth cười trêu nói, trên mặt của mỗi người trên đời này đều phủ một lớp mặt nạ, che lấp đi tính cách thật sự của bản thân, dục vọng của nội tâm, cùng với những bí mật không thể nói cho bất cứ ai, Vaughn bởi vì không kiêng dè gì, cho nên mới càng thêm nguy hiểm hơn những kẻ khác, lộ ra vẻ mặt vô hại mà đi giết người kỳ thực rất khủng bố, ả tin tưởng Gin cũng chán ghét Vaughn ở điểm này.

Đang lúc hai người nói chuyện Gin đã đi ra khỏi đường dành cho nhân viên, đồng thời bên ngoài quán bar cũng truyền đến tiếng xe cảnh sát, một làn sóng lớn cảnh sát chuẩn bị xông vào.

Gin liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, vừa đi vừa cởi áo khoác trên người, treo trên ghế tựa của một người đàn ông nào đó rồi tiện tay lấy đi y phục hóa trang đặt ở lưng ghế, vòng tới ghế cao khác cạnh quầy bar rồi ngồi xuống, gọi người pha chế cho một ly Vodka.

“Xem ra chúng ta phải ở chỗ này một lúc rồi.” Vermouth lấy ra một điếu thuốc rồi nhen lửa, hiệu suất làm việc của cảnh sát cùng tiền lương ít đến đáng thương của bọn họ có quan hệ mật thiết lắm.

“Cô nói theo cảnh sát lấy khẩu cung? Tôi càng thấy thú vị......” Vaughn giơ ngón tay giữa lên đặt trước môi, cầm lấy mặt nạ Vampire trên bàn, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Bởi vì có cảnh sát tham gia, những khách cũ không rõ tình hình đều kinh hoảng, Vaughn nhân cơ hội chạy tới gần người pha rượu, thừa dịp thời điểm những người khác không chú ý liền ném một ít bột phấn trắng vào trong ly rượu Vodka của Gin.

Bột phấn trắng bỏ vào trong ly rượu rất nhanh liền hòa tan, một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Vaughn quay trở lại chỗ ngồi, đắc ý cùng Vermouth cười cợt.

“Mũi của Gin không khác gì chó săn, cậu sẽ không lừa được anh ta đâu.” Vermouth hít sâu điếu thuốc lá, sau đó chậm rãi phun ra, giọng nói lạnh nhạt.

“Anh ta sẽ uống.” Vaughn tự tin trả lời, “Đây là thuốc mà công ty y dược của Robert đã nghiên cứu phát minh ra, tan vào trong rượu sẽ không làm thay đổi màu sắc của rượu cũng như mùi vị, cho dù là bác sĩ có kinh nghiệm cũng rất khó nhận ra.”

“Gin là người bình thường sao?” Vermouth vốn định cười nhạo Vaughn một phen, thì lại nhìn thấy cảnh một thiếu niên ngồi vào bên cạnh Gin mới miễn cưỡng ngừng miệng.

Nhóc Cool Guy kia không phải con trai Yukiko sao? Tại sao còn chưa rời khỏi Newyork?

Vermouth mơ hồ cảm giác vết thương của mình lại bắt đầu đau, không phải từ lâu đã đau đến chết lặng rồi sao? Những chuyện đã xảy ra vào hôm mưa to mờ mịt mấy ngày trước đây đều rõ ràng ngay trước mắt, thiên sứ thật sự đã xuất hiện bên cạnh ả, vị trí trên đời hoàn toàn xa cách so với nhân loại như ả. Thiếu niên này nếu ở đây, vị thiên sứ kia chắc cách không quá xa.

Vermouth nhìn xung quanh quán bar một vòng, quả nhiên ở cạnh ghế dài nhìn thấy vị thiên sứ kia.

Thiên sứ lúc này đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào thiếu niên, hai tay nắm chặt đặt trên mặt bàn, một vẻ mặt chỉ lo thiếu niên xảy ra chuyện bất ngờ.

Thiếu niên đưa tay ngăn cản ly rượu trên tay Gin, thấp giọng nói ra một câu, Vermouth có thể từ khẩu hình miệng biết được nội dung hẳn là “Không được uống, rượu có vấn đề“.

“Tên tiểu quỷ kia là ai?” Vaughn mắt thấy kế hoạch bị một thiếu niên xa lạ chặt đứt, máu nóng liền sôi sùng sục sắp phun trào.

“Chắc là một tiểu quỷ thám tử không biết trời cao đất dày là gì, xem ra tay chân của cậu đã bị người phát hiện.” Vermouth ghét bỏ cau mày nói, “Cậu nghĩ muốn động thủ ở dưới mi mắt của cảnh sát sao? Cậu tốt nhất nên có biện pháp làm tiêu đi phản ứng khói thuốc súng, bằng không Robert sẽ rất tình nguyện đến trại giam thăm cậu.”

“Không cần suy nghĩ!” Vaughn đem cây súng giảm thanh dưới bàn cất đi, so với tự do y tình nguyện vứt bỏ mạng sống, huống chi gia tộc Robert ở Newyork có kinh doanh ngục giam, đến thời điểm mỗi đêm làm vài cuộc vận động hài hòa chẳng phải là quá tiện nghi cho cái tên khốn Robert kia sao.

Ngay vào lúc Vaughn dự định giết chết thiếu niên, một người khác cũng có ý tưởng như vậy.

Gin nắm chặt cây súng trong túi áo, nòng súng nhắm ngay hướng thiếu niên.

“Tôi vừa nãy nhìn thấy có người rắc bột phấn vào trong ly rượu của anh.” Thiếu niên nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ ác ma liền cảnh giác nhìn hắn, tựa hồ không tin lời cậu nói, liền giải thích.

“Tại sao phải cứu ta?” Gin giễu cợt một tiếng, hắn hỏi cái này cũng không phải thật sự muốn biết nguyên nhân, thuần túy là bởi vì cảnh sát đã đến, thời gian buồn chán nhiều lắm liền tìm thứ để giết thời gian.

“Chuyện này cần lý do sao? Giết người chắc chắn phải có động cơ, thế nhưng cứu người căn bản sẽ không cân nhắc nhiều như vậy, chỉ cần là sinh mệnh còn sống thì đã đáng để cứu vớt rồi, dù cho người đó có là hung thủ đi chăng nữa.” Thiếu niên thầm nghĩ người đàn ông chẳng lẽ là thành viên của Mafia, động tác tay trái đặt dưới bàn của người đàn ông nhìn qua cũng không phải quá kỳ lạ. Nhưng Âu phục mà người đàn ông đang mặc trên người, chất liệu không được tốt, hơn nữa rõ ràng không vừa vặn, ống tay áo đều thừa mấy centimet, so với thành viên Mafia thì càng giống như viên chức của một công ty nào đó.

“Hung thủ vĩnh viễn sẽ không biến mất, số người hy sinh đang không ngừng tăng nhanh, thế giới này đã thay đổi, cậu muốn tham gia vào game, trước tiên phải lớn lên đã.” Gin chậm rãi lộ ra một nụ cười lạnh như băng, tiểu quỷ không biết tự lượng sức mình khiến hắn liên tưởng đến một ả phụ nữ đầy u ám nào đó.

Thiếu niên sửng sốt một lúc, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, lẩm bẩm nói: “Chí ít ngày hôm nay chuỗi con số sẽ thiếu đi một.”

“Quá ngây thơ.” Gin nhìn chằm chằm vào thiếu niên không có chút sợ hãi trên mặt, liền uống sạch ly Vodka.

Thiếu niên lần thứ hai muốn ngăn cản nhưng lại chậm một bước, nhưng người đàn ông khi uống xong tựa như không có vấn đề gì kỳ lạ, lẽ nào vừa nãy người kia không có hạ độc?

Lúc này ở một nơi ồn ào khác đã giải cứu được hai người đang lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, cảnh sát dũng mãnh chặn ở một chỗ, tựa hồ muốn bắt một người đàn ông nào đó.

Thiếu niên chạy bước nhỏ qua, ở một bên quan sát tình thế phát triển, hóa ra trong quán rượu đã xảy ra sự kiện nổ súng ẩu đả, toàn bộ thành viên Mafia trong quán bar tư nhân đều bị giết, mà cảnh sát ở trên ghế phía sau một người đàn ông nào đó tìm được một chiếc áo gió dính máu cùng □□.

Người đàn ông trung niên cật lực biện giải mình vô tội, bộ quần áo này căn bản không phải của ông.

Thiếu niên tựa hồ đăm chiêu, trong lúc nhất thời quay đầu nhìn về phía Gin.

Trong đôi mắt Gin mang theo sát khí, thiếu niên so với hắn dự đoán thông minh hơn nhiều, chỉ có thể tiêu diệt để chấm dứt hậu hoạ thôi.

“Thiếu niên kia phát hiện ra cái gì đó rồi, Gin gặp phải phiền toái.” Vermouth quay đầu nhìn về phía Vaughn, không có ý tốt đề nghị, “Cậu tách khỏi đám cảnh sát rồi đóng sập nguồn điện quán bar đi, tôi đến yểm trợ Gin rời khỏi.”

“Tại sao?” Vaughn còn chưa xem đủ trò vui, lại nói Gin bị đám cảnh sát đuổi bắt sẽ chơi rất vui nha.

“Tôi chọn giúp cậu, không phải bởi vì cậu là ổ khóa không có cách đóng lại, mà là cậu phí lời nhiều lắm.” Vermouth đem điếu thuốc lá dí trên bàn bóp tắt, ghét bỏ nắm lấy cổ áo Vaughn nhấc y lên khỏi chỗ ngồi, một cước đạp y hướng về phía cửa sau quán bar.

“Chờ chút thừa dịp hỗn loạn, Vaughn sẽ giúp anh tạo ra lối thoát.” Vermouth đi tới bên người Gin, thân mật giúp Gin sửa lại cổ áo một chút.

Gin khinh thường nói: “Quản việc không đâu.”

“Tôi đây nghe nói anh gặp nguy hiểm nên ngay lập tức liền đến cứu anh, anh lãnh đạm như thế thật khiến cho người ta thương tâm nha......” Vermouth ôm tay Gin, hai người giống như tình nhân đi đến cửa chính quán bar.

Thiếu niên đang trong lúc suy nghĩ cực độ, cậu hướng về phía cảnh sát vạch ra người đàn ông khả nghi, nhưng quán bar ngay lúc này lại bị cúp điện, đợi sau khi nguồn điện được khôi phục, nơi này nào còn có bóng dáng người đàn ông tóc vàng cùng cô gái tóc vàng nữa?

Vodka lái chiếc Porsche cổ tới đón Gin, Vermouth không cùng lên xe, ả sau khi bị thương từ nhiệm vụ lần trước liền nhận được một nhiệm vụ mới là theo Vaughn đi dạo ở Newyork.

Vodka nhìn đại ca bên trong gương chiếu hậu, cẩn thận nói: “Đại ca, có cần phái người đi giết tên tiểu quỷ kia không?”

“Tạm thời không cần...... Thiếu niên kia có thiên sứ bảo vệ.” Mái tóc dài màu vàng óng nhạt của Gin khoác lên phía sau, tóc mái cùng vành mũ che hơn nửa khuôn mặt, gò má hướng bên ngoài cửa xe chợt lóe lên cảnh sắc, hơi thở quanh người tản ra vẻ hung hăng lại lạnh lùng.

“Thiên sứ?” Vodka kinh ngạc nói, từ lúc nào mà đại ca cũng tin chuyện này rồi?

Động cơ ô tô nhẹ nhàng phát ra tiếng nổ lớn, trong buồng xe một tiếng ‘Keng‘ nghe đến rõ ràng, Gin kéo bật lửa, nhìn ánh lửa đỏ cháy giữa ngón tay, chợt nhớ tới một đoạn chuyện cũ đã rất lâu, đó là phần ký ức mà hắn từng cho rằng đã lãng quên mất rồi.

—— Không được nổ súng, anh dám ra tay với chị gái tôi, thuốc trong ống chích sẽ làm tim anh ngừng đập, lập tức tử vong.

Thiên sứ cùng ác ma hoàn toàn khác nhau, đóa hoa hồng đen sinh trưởng bên trong bóng tối từ gốc rễ đã mục nát từ lâu, mà tiểu quỷ kia chói sáng như ánh mặt trời, nhưng bọn họ có một thứ giống nhau —— đều lấy ngọn lửa nóng bỏng để thiêu đốt tính mạng của chính mình.

Gin hơi hơi để tâm suy nghĩ một chút về dáng dấp của thiếu niên, nhưng đã hoàn toàn quên mất, hình dáng mê người của Sherry liền lặng yên hiện ra trước mắt, thực sự là ác mộng không thể xóa mờ!

Gin đóng lại vòi hoa sen phía trên buồng tắm, thân trần từ trong bồn tắm đi ra, dùng khăn tắm lau sạch thân thể.

Thân thể Gin khắc ở trên mặt kính, Gin quay ngược về phía gương dùng khăn tắm lau sạch cơ thể, đột nhiên híp mắt lại, nhấc lên bộ Âu phục ‘mượn‘ của người đàn ông nào đó, hơi hơi mở cổ áo ra sau liền phát hiện một máy camera theo dõi.

Gin cười khẩy đem máy camera theo dõi bóp nát, tín hiệu tiếp thu ở đầu bên kia đột nhiên phát ra tiếng kêu bất thường.

Vermouth bất đắc dĩ tự nhủ: “Ôi chao, bị phát hiện rồi.”

Ngay sau đó Vaughn liền chạy tới nhà trọ của Vermouth, Vermouth đem vài bức ảnh giao cho Vaughn.

“Cậu nên bắt đầu một hành trình mới rồi.” Vermouth cũng không muốn lại theo tên nhóc con chơi game theo dõi, nguyên nhân ả sở dĩ để Vaughn ở lại một mình là muốn đuổi y đi.

Vaughn cũng rõ ràng chính mình nên chạy thoát, nhưng vẫn trêu nói: “Nhiệm vụ mà BOSS nhà cô giao cho cô chính là theo dõi tôi, lẽ nào cô muốn làm trái lệnh?”

“Không, BOSS cảm thấy sinh hoạt của Gin quá vô vị, tình cờ cũng cần một chút cảm giác mới mẻ...... Biểu hiện của Gin quá hoàn mỹ rồi.” Vermouth lắc lắc ngón tay trỏ, nhiệm vụ BOSS giao cho ả kỳ thực không đơn giản như vậy.

“Hoàn mỹ quá cũng là cái tội?” Vaughn theo đuổi chính là sự hoàn mỹ của Gin, bởi vì quá mức hoàn mỹ cho nên y mới muốn đi phá hoại nó.

Vermouth ngưng trọng thuật lại nói: “Một người không có nhược điểm thì sẽ rất khó để khống chế, kết cục của loại người này cuối cùng thường thường đều sẽ bị người đang nắm quyền bỏ qua. Gin cơ trí, quan sát lại tỉ mỉ, kế sách quyết đoán, máu lạnh vô tình, tinh thông các kỹ năng điều tra, đánh lộn, bắn súng, lái xe, cùng ẩn nấp, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của BOSS, tuy đáng để thưởng thức nhưng đồng thời cũng bị kiêng kỵ, sợ cuối cùng sẽ có một ngày thủ hạ mà y cảm thấy tự hào nhất sẽ nuốt chửng vương vị.”

“Gin đối với tổ chức tuyệt đối trung thành.” Vaughn đột nhiên cảm thấy sinh hoạt của Gin quá thê thảm, có một BOSS biến thái như vậy.

“Gin trung thành với tổ chức, nhưng không phải với quý ngài kia. Mà năng lực kia của Gin, có thể dẫm đạp lên hàng chục ngàn xương cốt trắng, để cướp đi vương quyền bóng tối thuộc về hắn, vì lẽ đó Gin mới cố ý yếu thế ở trước mặt quýngài kia. Mặc kệ nhiệm vụ hoang đường như thế nào, đều không hỏi nguyên do, chiếu theo điều khiển mà chấp hành, thậm chí không biểu lộ ra sự phẫn nộ của chính mình, thực sự là một người đàn ông giảo hoạt......” Vermouth cảm khái nói, trời vừa sáng Gin liền phát hiện ra máy camera theo dõi, nhưng mặc kệ, hắn cũng có đôi lúc mất cảnh giác.

Nhưng mà Gin, chỉ sợ vô luận như thế nào, kết cục khi đối nghịch với quý ngài kia sẽ chỉ có tử vong.

Vermouth mở ra điện thoại di động đã thiết kế cách âm rồi nhìn video bên trong một chút, khóe môi quỷ dị nhếch lên, chuyện xa vời như vậy thì sau này hãy nói đi, hiện tại việc cấp bách là đưa cái tên thế mạng này đến Newyork.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phiên ngoại này nói về chuyện trước khi Shinichi bị teo nhỏ, trước khi Shiho phản bội tổ chức, và chị của Shiho đã bị tổ chức phát hiện ra việc mình che giấu Rye. Có thể coi là nói về cuộc gặp gỡ ‘đầu tiên’ trong truyện này của tác giả. Lúc Gin chợt nhớ đến Shiho, chắc chỉ là do cách Shiho bảo vệ chị gái mình giống như khi Shinichi bảo vệ chính nghĩa vậy. Thiên sứ của Gin, chắc là chỉ Shiho đi? Cái này Ad cũng chịu ==

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi