[CONAN ĐỒNG NHÂN ĐAM MỸ] TRÒ CHƠI ĐUỔI BẮT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1533500ebd99cdf5947297685798

Ngủ như chết thế này, tôi nên bắt em làm gì bây giờ đây, tôi chỉ có thể nói một lần......’

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Kudo, Kudo......”

Thanh âm của sĩ quan Takagi vang lên bên tai Shinichi, gọi Shinichi tỉnh lại từ bên trong cõi thần tiên.

“Hả? Sĩ quan Takagi?” Kudo Shinichi nghi ngờ hỏi, cậu vừa nãy đang phân tâm cho nên không nghe thấy sĩ quan Takagi nói gì hết.

“Kudo, cậu đang định làm gì vậy, lời tôi vừa nói chắc cậu cũng không nghe thấy rồi.” Sĩ quan Takagi vuốt trán của mình thở dài nói, “Tôi cùng sĩ quan Sato cuối tháng này sẽ kết hôn, đây là thiệp mời của chúng tôi.”

“Sĩ quan Takagi, chúc mừng anh.” Kudo Shinichi cười cười xin lỗi, đều tại lão già kia đi hai tháng rồi vẫn chưa thấy quay trở lại, khiến cậu bây giờ lúc nào cũng trong tình trạng tinh thần không ổn định.

“Ha ha, việc này còn phải cám ơn cậu đấy, Kudo. Nói ra có chút ngượng ngùng, thế nhưng ngày đó nếu không phải cậu ở trong lễ đường biểu đạt tình cảm khích lệ tôi, hai người bọn cậu còn có thể trở thành người yêu, tôi cũng phải cố gắng hơn nữa mới được.” Shinichi cùng vị FBI nào đó ở giáo đường thông báo chuyện kết hôn đối với sĩ quan Takagi ảnh hưởng rất lớn, kích thích anh lấy dũng khí tỏ tình với sĩ quan Sato, đúng lúc đó sĩ quan Sato đối với chuyện của Shinichi cũng rất xúc động, ngay lập tức nhận lời cầu hôn của sĩ quan Takagi.

“Có thể cùng người mình thích ở bên nhau, đều là do sĩ quan Takagi tự mình nỗ lực.” Shinichi có chút bất ngờ, việc làm ngày đó ở bên trong giáo đường cậu luôn cảm thấy là coi thường thần linh, không nghĩ tới sĩ quan Takagi sẽ chấp nhận mối quan hệ của cậu với Gin.

“Cám ơn.” Sĩ quan Takagi nói lời cảm ơn, cố gắng của mình có thể được hiểu thấu thật sự rất cao hứng.

“Sĩ quan Takagi, Shinichi.” Thanh âm lanh lảnh dễ nghe của Ran ở bên trong quán cà phê vang vọng, ngay sau đó một bóng người xanh lam nhạt xuất hiện bên cạnh bàn gỗ tròn.

“Ran, em đã đến rồi, sĩ quan Sato đặc biệt kêu anh đưa thiệp mời cho em, hi vọng hôm đó em sẽ tới.” Sĩ quan Takagi cao hứng từ chỗ ngồi đứng lên, lấy một tấm thiệp mời khác đưa cho Ran.

Ran nhận lấy tấm thiệp, vui mừng cười nói: “Chúc mừng anh, sĩ quan Takagi, anh cuối cùng cũng có thể làm đám cưới với sĩ quan Sato, em cùng ba sẽ đến đúng giờ.”

“Cám ơn.” Sĩ quan Takagi cùng Ran bắt tay, sau đó quay người lại nói với Shinichi, “Kudo, tôi muốn sang vùng lân cận đưa thiệp mời cho một số đồng nghiệp, phải đi trước rồi, phiền cậu đưa Ran về nhà vậy.”

Sĩ quan Takagi gần đây phải vội vàng chuẩn bị cho lễ cưới cùng mấy vụ án, thời gian đưa thiệp mời cũng phải sắp xếp mà đi, vì lẽ đó chỉ có thể để một cô gái như Ran đi một quãng đường xa đến nhận thiệp mời, nếu Kudo còn chưa về nhà, tiện đường có thể đưa cô ấy về nhà thay anh.

Sĩ quan Takagi đương nhiên nghĩ đến chuyện này, sau đó liền vô cùng yên tâm rời đi.

Đồng hồ bên trong quán cà phê chỉ mười giờ sáng, Shinichi trầm mặc ngồi trên băng ghế dài, Ran cúi thấp đầu đứng ở một bên, hai người im lặng không nói gì.

Khoảng chừng 2, 3 phút sau, Shinichi lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Ran, lâu rồi không gặp.”

“Shinichi.” Ran do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng ngồi xuống đối diện Shinichi.

“Cậu gần đây có khỏe không?” Shinichi đối mặt với Ran hầu lâu không nói gì liền không biết nên mở lời ra sao, đã từng là bạn thanh mai trúc mã ngày đêm không rời, mà hiện tại như trời nam đất bắc không thể bên nhau.

“Rất tốt, thi đậu đại học Tokyo, đoạt được quán quân Karate toàn quốc...... Cậu cùng với người đàn ông đó sao rồi?” Ran nở nụ cười nhàn nhạt, phảng phất như thật sự không còn quan tâm chút nào với chuyện cũ.

“Ừ, anh ấy đi công tác rồi...... Tớ hình như vẫn chưa chính thức giới thiệu anh ấy với cậu, anh ấy gọi là Gin, là một sát thủ.” Shinichi phản chiếu trong mắt Ran, bên trong ánh mắt cậu lóe lên ánh sáng chân thành.

“Shinichi, kỳ thực Shiho đã nói với tớ rồi, cậu cùng anh ta...... Nếu như không nhờ anh ta, hiện tại tớ cũng đã sớm chết lâu rồi.” Hai tay Ran không dễ chịu nâng lên ly cà phê sĩ quan Takagi đã gọi cho cô, nhiệt độ từ miệng ly truyền tới dần dần động viên nội tâm đang ồn ào trong lòng.

“Gin vì tớ buông tha cho rất nhiều người, cũng làm rất nhiều việc anh ấy lúc ban đầu sẽ không bao giờ làm.” Shinichi ôn nhu mà sủng nịnh cười nói, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ran hiểu rõ vẻ mặt này của Shinichi, bình yên trong tình yêu hạnh phúc, mặc dù người kia không ở bên cạnh cậu, thời gian chờ đợi cũng tràn đầy thỏa mãn, dáng dấp không thể tự kiềm chế này khiến cô đau lòng, nhưng cũng khiến cô cảm thấy vui mừng.

“Shinichi, tớ đã từng rất không cam lòng, rõ ràng tớ là người đến bên cạnh cậu sớm nhất, cuối cùng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu bị người khác cướp đi, mà người kia không chỉ là đàn ông, trên người còn gánh nợ máu không biết bao nhiêu người. Sau đó tớ mới nhận ra, nếu như đôi bên thật sự yêu nhau tha thiết, thì có thể tiếp nhận được tất cả của đối phương, bất kể vui sướng, đau buồn hay thống khổ, đều sẽ ầm thầm bảo vệ lẫn nhau, vì nhau dâng hiến đi tất cả của mình. Mấy thứ này tớ không thể cho cậu, nhưng người đàn ông kia lại có thể.” Ran nói xong một đoạn này, trong lòng liền trở nên thanh thản hơn.

“Ran, xin lỗi, đoạn tình cảm này tớ chỉ có thể thân bất do kỷ (1).” Shinichi cho đến hôm nay cũng không có cách nào nói rõ với Ran mình đối với cô ấy là loại tình cảm gì, nếu như Gin không cố chấp tiến vào cuộc sống của cậu, cậu đại khái sẽ cùng Ran ở bên nhau. Nhưng Gin lại xuất hiện, lấy tư thái không chết không thôi tiến vào sâu tròng lòng cậu, lòng yêu mến này cứ như vậy toàn bộ đều bị hắn xâm chiếm, khiến cậu không có cách nào bận tâm đến những người khác.

“Shinichi, không cần xin lỗi tớ, tớ hiện tại đã có cuộc sống mới, bạn mới, thế giới mới, tình cảm thuộc về Kudo Shinichi của Ran này từ lâu đã nằm lại trong quãng thời gian xanh tươi của quá khứ rồi. Đã làm người thì đều phải tiến về phía trước, dậm chân tại chỗ không phải phong cách của Ran Mori tớ.” Ran siết chặt một tay tức giận hiên ngang nói, trên mặt hiện ra một nụ cười sáng lạn.

Shinichi ngẩn người, lập tức mỉm cười yên tâm.

Hai người giải quyết xong khúc mắc, rốt cuộc có thể yên bình nói chuyện sinh hoạt trong ba năm cho nhau nghe, hết sức thú vị, trong lúc nhất thời tiếng cười cười nói nói kéo dài không dứt.

Đồng hồ bên trong quán cà phê chậm rãi trượt tới mười hai giờ trưa, Ran muốn về nhà nấu cơm cho nên nói tạm biệt với Shinichi trước, cũng mời cậu hai ngày nữa qua văn phòng thám tử Mori dùng cơm tối.

Shinichi vui vẻ đồng ý, chủ động đưa ra đề nghị đưa Ran về nhà, lại bị Ran cự tuyệt.

Ánh nắng buổi trưa chiếu thẳng lên người Ran, ánh sáng chói mắt khiến con mắt Shinichi đau nhức một hồi, Shinichi giơ tay xoa xoa, lúc mở mắt ra đã không còn nhìn thấy bóng người của Ran.

Shinichi nhất thời xúc động vô cùng, bọn họ cuối cùng cũng trưởng thành rồi, không cần nâng đỡ lẫn nhau cũng có thể một mình tiến lên phía trước.

Trong một khoảng thời gian, bọn họ đã từng gắn bó thân mật, hỗ trợ lẫn nhau, cho rằng đối phương chính là tất cả của mình...... Nhưng mà tất cả mọi người đều là cá thể đơn độc, bọn họ rồi cũng sẽ phải rời xa, cảm nhận nỗi cơ đơn, chịu đựng thống khổ, sau đó từng người cất bước đi.

Trước đó Shinichi không cách nào xác định được Ran có buông tay hay không, ở một nơi nào đó dưới đáy lòng cất giấu một phần hổ thẹn chính mình khó mà phá tan, nhưng sau ngày hôm nay cậu có thể nhanh chân tiến về phía trước rồi.

Gặp lại sau, Ran.

Sau khi cùng Ran chia tay, Shinichi cũng không vội về nhà, mà là chuyển hướng đi dạo tới trường tiểu học Teitan.

Vào thời gian nghỉ hè, trường tiểu học Teitan đều là một mảnh yên tĩnh, một bóng người cũng không có, Miyano Shiho đứng trước cổng trường tiểu học Teitan, mười ngón tay thon dài vuốt ve từng song sắt lạnh lẽo, chậm rãi khép lại đôi mắt.

Miyano Shiho cực kỳ tin tưởng, mỗi một ngày cô trải qua ở trong trường tiểu học Teitan là những tháng ngày vui vẻ nhất mà cả đời này cô đã có được, bởi vì trước sau không có hắn ở trong đời.

Khi đó cô mỗi ngày rời giường trong đầu không có những âm mưu quẩn quanh, cũng không cần phải đối mặt với một đám người đầy mùi máu tanh, đều là trải qua ngày ngày sinh hoạt đơn giản nhưng lại hạnh phúc, tuy rằng cô thường xuyên cảm thấy bọn nhỏ líu ra líu ríu rất ồn ào, hiện tại lại có chút hoài niệm.

Còn có đội thám tử nhí Edogawa Conan, Haibara Ai, Yoshida Ayumi, Kojima Genta, Tsuburaya Mitsuhiko, một tiểu đội đã từng hợp tác phá qua vô số vụ án....... Đáng tiếc trong đội lại có hai người là nhân vật hư cấu, cuối cùng câu chuyện trở thành ‘Khúc chung nhân tán(2)’.

“Shiho.” Shinichi như hẹn trước đi tới trường tiểu học Teitan, từng cọng cỏ ngọn cây ở nơi này đều toát lên mùi vị quen thuộc, năm đó thường xuyên đến thăm cửa hàng trước cổng trường bây giờ vẫn còn buôn bán, ba năm nay thời gian tựa hồ không có đem toàn bộ nơi này thay đổi quá mức.

“Kudo, người con trai lúc nào cũng bận rộn này cuối cùng đã tới rồi.” Miyano Shiho hai tay ôm ngực, trào phúng nói.

“Xin lỗi, đến muộn nửa giờ, vốn đi gặp sĩ quan Takagi cũng không mất bao nhiêu lâu, không nghĩ tới lại gặp được Ran......” Shinichi nói lời xin lỗi, cậu từ miệng bác tiến sĩ biết được Miyano Shiho đã về Nhật Bản, liền sắp xếp ngày hẹn Miyano Shiho nói tiếng cảm ơn, vốn muốn gặp sĩ quan Takagi xong liền trực tiếp chạy tới, chính vì thế gặp mặt Ran nằm ngoài kế hoạch của cậu.

Miyano Shiho nhìn chằm chằm mũi chân sững sờ một hồi, sau mới bình tĩnh lại nói: “Cậu cùng Ran nói rõ với nhau rồi?”

“Ừ.” Shinichi gật đầu đáp lại, cậu đã cùng Ran hóa giải khúc mắc, hi vọng Ran về sau có thể tìm được một người yêu cô ấy thật lòng, một người đàn ông có thể bảo vệ được cô, mà không phải là một người như cậu.

Miyano Shiho làm vẻ mặt như nhìn thấu được ý nghĩ trong lòng cậu, vì vậy cười nhạo nói: “Nếu như trên thế này tồn tại cái gọi là thế giới song song, như vậy khả năng cậu cùng Gin có thể ở bên nhau phỏng chừng chỉ có một phần ngàn tỉ, đáng tiếc chính là trùng hợp xảy ra ở nơi này, lại phải đối mặt với Ran. Đúng thật mỉa mai, trinh thám cùng sát thủ, bên trong truyện cổ tích cũng sẽ không có nội dụng như vở kịch này đi?”

“Đụng phải một phần ngàn tỉ khả năng này tôi cũng thật bất đắc dĩ, lúc trước ai mà biết được kết quả sẽ thành như thế này chứ? Ran sẽ gả cho người khác, người phản bội tổ chức trở thành FBI, mà tôi tiến vào tổ chức trở thành người yêu của Gin?” Shinichi nói đùa, nhưng mà trong giọng nói nhẹ nhàng lại lộ ra một chút bất đắc dĩ không cách nào có thể nắm chắc được vận mạng.

“Đại khái chỉ có cách bằng đôi tay này thao túng được vận mạng mới biết đi!” Miyano Shiho thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm phía trên đỉnh đầu kia, trong con ngươi dần dần có cảm giác ướt át.

“Shiho, cám ơn cậu.” Shinichi nhẹ nhàng nắm chặt tay Miyano Shiho, chiến hữu đã từng kề vai sát cánh chiến đấu lúc này nhìn qua có chút ưu thương, khiến cậu bất giác tự nhiên tiến lên an ủi.

“Thám tử ngu ngốc.” Miyano Shiho trầm thấp trả lời một câu, cô biết Shinichi cảm ơn cô lần này đáp ứng cậu ngăn cản Akai Shuichi tiếp tục điều tra, nhưng cho dù không có lời khẩn cầu của Shinichi, cô cũng sẽ ngăn cản. Thứ cô phát minh ra không nên tồn tại trên thế gian này, nếu đã không có cách nào ngăn cản sự xuất hiện của nó, như vậy cũng tuyệt đối không nên để cho nó ‘dương danh lập vạn(3)’, giống như dụ dỗ mọi người cùng nhau phạm vào vô số tội ngập trời, sẽ làm cho vô số người khát vọng có được, khát vọng được nắm giữ, mà trong quá trình này không biết sẽ có bao nhiêu người vì nó mà chết.

Chứng cứ phạm tội của cô ở trong Tổ chức Áo đen sẽ bị người xấu lợi dụng, nhưng Tổ chức Áo đen cũng là cái kho bảo vệ an toàn nhất, cho đến tận lúc cô có thể tự mình hủy nó, thì trước mắt cứ tạm thời lưu giữ ở trong bóng tối đi.

“A, anh Shinichi.” Một đám con nít từ phía xa chạy lại gần hét lớn, Yoshida Ayumi, Kojima Genta cùng Tsuburaya Mitsuhiko từ bên trong trường tiểu học Teitan chạy đến, bác tiến sĩ Agasa đầu tóc bạc trắng đi theo đằng sau.

“Anh Shinichi khỏe.” Trong miệng Kojima Genta ngậm một thanh kẹo que, mồm miệng không rõ nói.

“Anh Shinichi, anh mới từ New York trở về sao? Anh có biết Conan đang ở đâu không? Còn có Haibara Ai nữa?” Tsuburaya Mitsuhiko cao giọng hỏi, rốt cuộc cũng có một người có thể cùng Conan liên hệ.

Yoshida Ayumi nghe vậy vô cùng căng thẳng nhìn về phía Shinichi, nước mắt lưng tròng quanh vành mắt như một giây sau liền có thể khóc rống lên.

Shinichi nhất thời nghẹn lời, đối mặt với nghi vấn của bọn nhóc, cậu cũng không có cách nào nói ra mình chính là Edogawa Conan, cũng không có cách nào nói ra một câu nói dối với bọn nhóc.

“Xuỵt, Conan cùng Haibara Ai đã đi tới một nơi rất xa, bọn họ muốn chị chuyển lời tới các em phải học tập thật giỏi, mỗi ngày đều phải thật vui vẻ.” Miyano Shiho khom người xuống, cùng mấy đứa trẻ nhìn thẳng, tận lực dịu dàng nói nhỏ.

Mấy đứa trẻ lớn giọng gào một tiếng, sau đó bắt đầu oán hận Conan không rủ bạn bè, đi du lịch cũng không nói với bọn nhóc một tiếng.

Bác tiến sĩ Agasa cười khổ đem mấy đứa con nít vừa được nghỉ hè mang trở về trong xe, sau đó ở trên xe chờ Miyano Shiho.

“Shiho, cám ơn cậu đã giải vây cho tôi.” Shinichi lần thứ hai nói lời cảm ơn.

“Thám tử ngu ngốc, đừng có mà tự mình đa tình, tôi chỉ là nói lời tạm biệt mà thôi, vì Edogawa Conan cùng Haibara Ai.” Miyano Shiho lộ ra một nụ cười ấm áp lâu ngày không thấy, cứ như vậy đặt giấu chấm hết cho quá khứ của bọn họ, tương lai tươi mới sẽ bắt đầu.

Gặp lại sau, Kudo Shinichi.

Màn đêm lặng lẽ đổ xuống, Shinichi ở bên ngoài bôn ba suốt cả ngày cho nên lúc về tới nhà mình liền dần dần chìm vào giấc ngủ say dưới ánh trăng bạc.

Kim đồng hồ chậm rãi trượt đến nửa đêm 12 giờ, căn phòng rộng lớn hoàn toàn bị bóng đêm nuốt chửng, một bóng người màu đen từ phía cuối hành lang đi tới, giày da cứng ngắc đạp trên mặt đất, thanh âm có quy luật cứ vang lên.

Cửa phòng Shinichi bị người từ bên ngoài đẩy ra, bóng đen tự nhiên nghênh ngang đi tới, đến gần một chút liền nhìn thấy bóng người thon dài nằm giữa giường lớn.

Trong bóng tối xuất hiện một bàn tay vuốt ve những lọn tóc nằm ngổn ngang của Shinichi, dần dần tiến lên nơi trán cao trắng nõn thì dừng lại, sau đó dọc theo sóng mũi cao vuốt đến đôi môi mềm mại.

Ánh trăng bạc ngoài cửa sổ lần thứ hai chiếu rọi vào bên trong căn phòng, bóng đen hơi cong lưng xuống, đem khuôn mặt của chính mình ẩn vào bên trong bóng tối, ánh trăng sáng tỏ chỉ có thể làm hiện ra mái tóc dài màu vàng kim nhạt.

“Tên nhóc ngốc, bị người ban đêm tập kích còn không biết......” Bóng đen lộ ra nụ cười mỉm ám muội không rõ, tầm mắt dịu dàng dừng lại trên môi thiếu niên, hồi sau liền thẳng tắp cúi người xuống.

“Ngủ như chết thế này, tôi nên bắt em làm gì bây giờ đây, tôi chỉ có thể nói một lần...... Tôi yêu em, Kudo Shinichi.”

Thân ảnh hai người ở dưới ánh trăng sáng chiếu nghiêng dung hợp thành một thể, treo ở bên ngoài cửa ngắm nhìn vợ chồng Kudo ôm chặt lấy nhau, lẳng lặng nhìn lén khung cảnh này, tựa hồ muốn đem nó biến thành một bức tranh mãi mãi trường tồn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

+ Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ các vị độc giả thân ái đã theo ta cho đến khi những trang văn này được viết xong, ngày hôm nay rốt cuộc cá nhân này cũng đã đặt xuống một cái trấm tròn viên mãn này rồi đó.

Tiếp đó tôi sẽ viết thêm mấy cái phiên ngoại nữa, cụ thể là bao nhiêu tôi còn chưa thể định ra được, một tác phẩm đồng nhân đam mỹ mới các vị cũng có thể đến xem «[Conan Đồng nhân Đam mỹ] Bỉ Ngạn Sắc Đen Tình Yêu», cám ơn mọi người.

Cuối cùng tôi muốn lần thứ hai cảm tạ các chư vị bằng hữu của tôi vẫn có thể chịu đựng được tôi, yêu mọi người chết đi được, la la la~

(1) Thân bất do kỷ: bản thân không muốn nên không thể làm.

(2) Khúc chung nhân tán: Nhạc hết, người đi.

(3) Dương danh lập vạn: xưng tên tuổi để vạn người biết đến.

+ Quản Gia cũng có điều muốn nói: Đúng là Quản Gia muốn nhây truyện lắm, nhưng nghĩ lại thì truyện đã nhây từ năm trước đến giờ rồi, chắc cũng sắp tròn một năm đi. Haha, ko ngờ đã lâu như vậy rồi, cũng nên chuẩn bị kết thúc truyện thôi, còn 8 phiên ngoại mọi người nhớ đón xem~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi