CÔNG CHÚA ÁI NỮ DONG II

Không biết các bạn còn nhớ không, có một năm nào đó, rất thịnh hành tự tay làm chuông gió.

Khi đó, chuông gió được tạo thành từ những thẻ kẹp sách. Lấy thẻ kẹp sách cắt ra từng mảnh dài kích thước giống nhau, rồi vẽ lên đó hoặc tô màu tạo ra những hình ảnh, hoặc bông hoa nho nhỏ, rồi rắc kim tuyến lên trên, cuối cùng là gắn vào những cái lục lạc nhỏ. Thế là, đã hoàn thành chiếc chuông gió đầy màu sắc. Lúc đó, những đứa bé gái rất thích món đồ chơi này, mặc kệ là người giàu hay kẻ nghèo, đều có thể làm. Thậm chí, bạn có thể nhìn thấy trong tiệm phụ kiện, cũng bán rất nhiều thứ dùng để làm chuông gió.

Bàn tay nho nhỏ của Hạ Mạt không mấy khéo léo, nhưng cô bé cũng không ngoại lệ, thích chuông gió. Mặc dù bề ngoài thì lại tỏ ra không thích.

Rốt cục, trước sinh nhật Cốc Vũ hai ngày, Hạ Mạt đã lén lúc đi mua nguyên liệu để làm chuông gió, rồi chạy đi tìm thầy dạy mỹ thuật TSkura.

Làm chuông gió, nhìn thì rất đơn giản, nhưng tự tay làm chả dễ chút nào. Phải có sự sáng tạo, lại còn rất tốn thời gian. Với cái người có thù với nghệ thuật như Hạ Mạt, cho cô bé làm thứ dễ nhất, chưa chắc gì đã làm được.

Có điều, lần này Hạ Mạt rất quyết chí, toàn tâm toàn ý tự tay làm chuông gió, ngay cả bản thân Hạ Mạt cũng giật mình.

[Mình chỉ muốn Cốc Vũ nhìn mình với cặp mắt khác thôi, mình chỉ muốn Cốc Vũ chịu thua thôi, nên mới cố gắng! Ừh, phải rồi!]

Một cô bé, thức trắng đêm để làm chuông gió. Tự an ủi bản thân như vậy, nên có lý do chính đáng để cố gắng. Chỉ là, cô bé chưa hề nghĩ đến, tại sao cô bé lại quan trọng việc muốn Cốc Vũ nhìn mình với cặp mắt khác. Được rồi, vấn đề này quá to tát, một cô bé làm sao hiểu nổi.

Kết quả, bỏ thời gian hai ngày, Hạ Mạt đã làm xong chiếc chuông gió, cô bé để nó vào cái hộp nhỏ. Khi mẹ Hạ hỏi cô bé sẽ tặng quà gì, cô bé còn thần bí bảo là "bí mật".

[Hừ hừ hừ! Khi mà Cốc Vũ nhìn thấy cái chuông gió mình làm, nhất định sẽ kinh ngạc, nhất định sẽ nhìn mình bằng cặp mắt khác!]

Hạ Mạt nghĩ thế, trong lòng cũng nhảy nhót theo. Khi vui vẻ, ngay cả bầu trời cũng rất đẹp.

Ngày sinh nhật Cốc Vũ, Hạ Mạt thức rất sớm, sao đó cẩn thận cầm quà đi xuống lầu.

Sắp tới 9:00, đã đến giờ cha mẹ đưa Hạ Mạt sang nhà Cốc Vũ.

Tiệc sinh nhật của Cốc Vũ đúng là rất náo nhiệt, làm Hạ Mạt ước ao. Cái người lúc nào cũng điềm đạm, lúc nào cũng cười híp mắt, rất được nhiều người yêu mến, đâu giống như tiểu quỳ này! Thật là, nghĩ thôi cũng thấy ghét!

Có điều, hôm nay là sinh nhật Cốc Vũ, là cậu ấy chủ động mời cô bé tới. Tự tay Hạ Mạt còn chuẩn bị quà tặng, nên cô bé không thèm tính toán! Hừ~~~!

Hôm đó, Cốc Vũ mặc rất đẹp, quả nhiên là vai chính của buổi tiệc. Cậu ấy bị người ta bu xung quanh, giành nhau chúc mừng.

Nhìn thấy Hạ Mạt tới, Cốc Vũ cứ như ong thấy mật, nhìn chăm chăm. Nàng nở nụ cười tươi rói, Hạ Mạt còn tưởng mình đang nằm mơ.

"Bác trai, bác gái. Tiểu Mạt!" - Chào hỏi từng người.

".............." - Hạ Mạt nhìn chằm chằm Cốc Vũ, vẫn chưa thể tin nỗi.

[Chuyện gì đây, nụ cười giả dối đó, cái người mỗi lần cười nhìn là thấy ghét. (Ừ, có mỗi cô bé ghét thôi đó.) Tại sao hôm nay lại cười vui vẻ như thế? (Thì người ta vốn đang rất vui mà.....)]

Rất nhanh, đã đến lúc cắt bánh kem. Cốc Vũ cẩn thận cắt xuống nhát đầu tiên, tất nhiên miếng bánh đầu tiên dành cho chủ tiệc. Sau đó, mới đến khách mời.

Từng miếng bánh đưa đến, cuối cùng cũng tới lượt Hạ Mạt.

Hạ Mạt cầm miếng bánh, có chút vui.

[Có gì đáng vui! Mình không có vui!]

Sau đó là tặng quà, người lớn hối thúc đám con nít, tất cả đều nhào đến đưa quà.

Thật ra, từ đầu đến cuối có chút vui, nhưng bây giờ thì không còn vui nổi.

Quà của những đứa trẻ khác đều rất đẹp, khiến người ta nhìn không chớp mắt. Kinh Trập cũng tặng món đồ chơi mà cậu ấy tự làm, nhưng rất đẹp, rất tinh xảo. Hạ Mạt nghĩ đến cái chuông gió xấu xí của mình, cảm thấy bản thân keo kiệt.

[Cái chuông gió đó, chả đáng tiền.]

Cốc Vũ vui vẻ nhận quà, cuối cùng nhìn Hạ Mạt.

Hạ Mạt biết, ánh mắt đó là Cốc Vũ chờ mong quà của cô bé chứ gì? Hơn nữa, Hạ Mạt còn cảm thấy, mọi người đang chờ cô bé tặng quà.

Nhưng..........làm sao Hạ Mạt dám tặng một cái chuông gió xấu xí như vậy chứ.

"Tiểu Mạt, quà của con đâu?" - Mẹ Hạ thấy con gái đứng im, liền mở miệng.

"................" - Cô bé đứng đó, nhìn Cốc Vũ chằm chằm, im lặng.

"Tiểu Mạt?"

"Không....không có!" - Hạ Mạt nói.

"Sao?" - Mẹ Hạ không ngờ con gái lại nói như thế. Sáng sớm, bà rõ ràng nhìn thấy Hạ Mạt rất cẩn thận cầm quà gói lại mà.

"Sao không có chứ?" - Cười nói: "Không phải hôm nay con đã gói rất cẩn thận sao?" - Cúi người nhìn con gái, muốn cô bé lấy quà ra.

Hạ Mạt ôm chặt cái túi nhỏ, nói lớn: "Không có! Không có! Con không thèm tặng quà cho cậu ấy đâu!" - Nhất định sẽ bị Cốc Vũ xem thường, nhất định thế. Thôi thì, cô bé thà không tặng.

Bởi vì con gái bất ngờ hét lên, làm người xung quanh giật mình, còn có người nhỏ to xì xầm.

Cốc Vũ nhìn Hạ Mạt, nét mặt thất vọng.

Cha mẹ Cốc Vũ liền ra giảng hòa, nói không có quà cũng không sao, chủ yếu có mặt chơi vui vẻ là được rồi.

Hạ Mạt đứng sau lưng cha, mắt vẫn nhìn chằm chằm Cốc Vũ, không nói gì.

Tiệc sinh nhật vì thế có chút không được vui, Hạ Mạt cùng cha về rất sớm.

Cha Hạ rất bình tĩnh, không hề nói gì, cõng Hạ Mạt trở về.

"Papa..."

"Sao nào?"

"Con xin lỗi......."

Cha Hạ dịu dàng nhìn con gái, không nói gì, nhẹ nhàng vuốt đầu Hạ Mạt.

"Thật ra.......con đã chuẩn bị......" - [Quà.]

"Papa biết."

Hạ Mạt nằm nhoài trên lưng của cha, âm thầm khóc.

Cuối cùng, món quà đó không được trao đi. Hạ Mạt cất cái chuông gió xấu xí, và tấm thiệp Cốc Vũ mời sinh nhật vào cái hộp nhỏ. Cô bé không lấy ra, cũng cấm người khác xem.

Sau đó, rất nhanh, trong hộp lại có thêm một món quà nhỏ. Đó là một cái kẹp tóc rất đẹp, sáng lấp la lấp lánh, rất có giá trị.

Sau lần đó, Hạ Mạt cũng chẳng tặng quà cho ai nữa. Nếu có tặng, thì sẽ tặng những thứ rất mắc tiền.

* * * * *

"Tiểu Mạt, sinh nhật lúc nhỏ của mình, cậu có chuẩn bị quà phải không?" - Ai đó đang đè Hạ Mạt, tự nhiên hỏi.

"Hể...?" - Hạ Mạt đầu óc quay cuồng, thật ra khi bị Cốc Vũ hôn thì đầu óc nàng đã bay tận đâu rồi, chẳng biết Cốc Vũ đang nói gì.

Cốc Vũ cắn lỗ tai Hạ Mạt, nói từng chữ: "Lần sinh nhật đó của mình, cậu có chuẩn bị quà, phải không? Tiểu Mạt."

"Cốc Vũ.....Cốc...Vũ....." - Hạ Mạt bị đè bên dưới, ôm chặt Cốc Vũ, mơ màng gọi tên Cốc Vũ.

Ngay lập tức, Cốc Vũ có cảm giác cực kỳ thỏa mãn.

"Tiểu Mạt......" - Hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cặp đùi mịn màng, thì thầm gọi tên Hạ Mạt.

"Cốc Vũ. . . . . . Cốc Vũ. . . . . ." - Đôi chân mảnh khảnh của Hạ Mạt quấn quít lấy Cốc Vũ, bị sự vuốt ve của Cốc Vũ mà kẹp chặt vào eo cậu ấy.

"Cậu có chuẩn bị quà phải không?" - Vẫn tiếp tục hỏi. Cốc Vũ ngừng lại, nếu không nhận được câu trả lời, nàng sẽ không làm nữa.

"Ơ.....cậu.....khốn.....khốn nạn mà......Cốc Vũ.....Cốc Vũ~~~~~" - Âm thanh của Hạ Mạt cực kì xinh đẹp, nàng bắt đầu ép sát vào cơ thể Cốc Vũ.

Cốc Vũ biết Hạ Mạt sẽ không trả lời, biết làm sao đây?

Đôi môi hôn xuống cái cổ mềm mại của Hạ Mạt, cắn nhẹ, sau đó tiếp tục hôn. Mặc kệ là nơi nào, da thịt cậu ấy rất nhẵn nhụi, rất mịn màng.

Làn da của Hạ Mạt đẹp đến ngạc nhiên.

Bàn tay vẫn vuốt ve đùi của Hạ Mạt, chậm rãi đi lên, tiếp theo là lướt qua eo. Vẫn đi lên....lên nữa.......Nụ hôn thì từ từ đi ngược xuống......xuống nữa.....tiếp tục xuống....

Thật ra, Cốc Vũ chưa từng nói, sinh nhật lần đó, nàng đã chờ mong món quà của Hạ Mạt biết bao. Khi không nhận được quà, nàng thất vọng biết nhường nào. Chỉ là, từ trước đến nay nàng không mong ước gì cao sang. Nếu Hạ Mạt không tặng quà, chắc chắn có nguyên nhân.

Ngẫm nghĩ một chút. Bây giờ người đã nằm gọn trong tay mình, còn nói gì được đây?

[Nếu như, cậu tự đóng gói bản thân làm quà tặng mình, vậy còn gì tốt hơn nữa.]

Hậu ký:

"Khốn nạn! Cốc Vũ! Cậu muốn làm gì!" - Đó là chuyện xảy ra trong tiệc sinh nhật của ai đó.

"Tiểu Mạt, bộ đồ này, thật hợp với cậu."

"Khốn nạn! Mình không phải kẹo!"

"Ai bảo tiểu Mạt không có quà tặng mình."

"Ai thèm tặng quà cho cậu."

"Vậy thì chịu đi."

"Oa oa! Cốc Vũ khốn nạn! Cậu muốn làm gì hả? Cậu làm gì? Ai cho phép cậu trói mình! Này, này! Oa oa....cậu chạm vào đâu thế hả? Khốn nạn, đồ khốn nạn.....!! Không được chạm vào chỗ đó! Không được liếm!!! Ah ah ah....ha.....ưm..... ~~~~" -

Thật làm người ta tim đập, đỏ mặt, trong đầu toàn ý nghĩ đen tối nhỉ. Làm ơn, để ý đến cảm nhận của người khác một chút nhé, hai vị.

[Nếu không có quà....Thì lấy cơ thể cậu làm quà nhé!]

-----------------

Ờ món "quà" rất có ý nghĩa nhỉ........ước....chẹp.....Bậy quá -_-'

Không biết mọi người đọc cảm giác thế nào nhỉ? Sao cứ thấy kì kì.....là sao ta? Không lẽ đang trong thời kì có thù với văn chương T_T. Nhức đầu nghê chứ!

Mọi người..........tuần mới nhiều may mắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi