CÔNG CHÚA CHẠM KHẮC


Hạ Tang cố gắng nỗ lực một chút, nhưng kết quả là đôi tay đang siết chặt của anh...!càng siết chặt hơn, thân thể anh lại càng tiến lại gần.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích.
Đôi mi thiếu niên thanh tú cùng đôi mắt đen nhánh, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô, ôn nhu mà nóng bỏng.
Trong hơi thở, tất cả đều là mùi bạc hà trên người anh.
Hạ Tang nín thở,cố gắng vươn tay ra, giữ cho nửa cái đùi gà cách xa anh, bộ dạng như một kẻ ngốc, tuỳ ý để anh muốn làm gì thì làm.
Chu Cầm ngược lại cũng không làm gì khác, chỉ dùng ngón tay trỏ bôi chút cao mát lạnh vào mặt cô, một vòng lại một vòng, vô cùng chăm chú.
Trên đầu ngón tay anh có những vết chai dày, cứng cứng, chạm vào làn da mỏng manh của cô giống như có dòng điện chạy qua, xúc cảm quá rõ ràng.
Sau khi lau sạch lớp cao làm mát trên đầu ngón tay, có vẻ cảm thấy chưa đủ, anh lại lấy thêm một chút cao, tiếp tục thoa thêm lần nữa.
Tầm mắt Hạ Tang vừa vặn nhìn thẳng vào ngực Chu Cầm, chiếc áo len màu xám trắng, chất lượng có vẻ không được tốt lắm, có hơi vón cục.
Dù vậy, với dáng người như móc treo áo, có cảm giác như anh đang mặc hàng hiệu.
Trên ngực là sợi dây chuyền bằng lông vũ, sáng chói, rất bắt mắt.
"Hít thở." Anh nhẹ nhàng nói, "Cẩn thận đừng khiến mình ngạt chết."
Hạ Tang lúc này mới phản ứng lại, hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra.
Khóe miệng Chu Cầm khẽ giương lên, cuối cùng cũng buông cô ra.
Cô gái được thả tự do giống như lò xo mà cách xa anh, trên tay vẫn cầm một nửa cái đùi gà đã nguội.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa lất phất, một lớp sương trắng phủ kín cửa sổ sát đất.
Lần cuối cùng tim của Hạ Tang đập nhanh như vậy là khi cô vượt qua hàng mấy chục ngàn thí sinh thi vào Nhất trung Nam Khê, giành được hạng ba, vào thẳng lớp Hỏa Tiễn.

"Mau ăn đi." Chu Cầm nói: "Không còn sớm nữa."
Hạ Tang im lặng, lại ăn một chiếc cánh gà sốt mật ong khác, cảm thấy hơi no, cô mới nói: "Cậu đối với con gái đều như vậy sao?"
"Cậu nghĩ sao?"
Hạ Tang có chút bất mãn nhìn anh: "Không biết."
Chu Cầm cười cười, xích đến gần cô, nhướng mày nói: "Cậu có biết lần đầu tiên tôi bị một cô gái nắm tay là chuyện gì xảy ra không?"
Hạ Tang lắc đầu.
"Trong mật thất của "Cơn ác mộng học đường", có một vị khách nắm tay tôi chặt như vòi bạch tuộc, kéo cũng không thể kéo ra được, mười ngón đan chặt, mở miệng ra là "Chị ơi, em sợ bóng tối", "Cầu xin chị đi cùng em".
"..."
Hạ Tang nhìn ánh mắt vui đùa của anh, gấp đỏ mặt: "Tôi...!lúc đó tôi thật sự tưởng là một chị gái!"
"Được, chị gái."
Anh lẩm bẩm những lời này, lười biếng dựa vào phía sau, không tranh luận cùng cô.
"Ăn xong rồi, tôi về nhà đây."
Chu Cầm liếc nhìn số gà rán còn xót lại: "Dạ dày cậu nhỏ như gà con sao?"

Bởi vì là Chu Cầm mời khách, Hạ Tang cũng không muốn lãng phí, nói: "Hay là đóng gói mang về đi.

Chốc nữa tôi phải làm bài, vừa vặn có thể ăn khuya."
"Được rồi." Chu Cầm dùng đầu ngón tay di chuyển khay đồ ăn: "Cũng không phải đồ gì tốt, lót dạ là được rồi."
"Vậy tôi đi đây, cậu cũng nên về sớm một chút đấy."
"Được."
Khi cô đi ngang qua anh, Chu Cầm cởi chiếc mũ lưỡi trai màu đen trên đầu, thuận tay đội lên đầu cô.
Hạ Tang đang định cởi ra thì bàn tay Chu Cầm đặt lên đỉnh đầu cô, nói: "Bên ngoài trời đang mưa."
"Tôi không cần..."
"Lần sau cậu giặt trả lại cho tôi."
Anh đẩy cô một cái, bảo cô đi nhanh lên.
"..."
Hạ Tang đi ra ngoài, phát hiện trời quả nhiên có mưa nhẹ, mũ lưỡi trai vừa vặn có thể che chắn một ít.
Băng qua con đường ướt sũng, cô không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng quen thuộc bên cửa sổ vẫn ở đó.
Anh đeo bao tay ni lông vào, ăn nốt số gà còn sót lại.
Một giọt mưa bay vào cổ áo cô, phảng phất như cũng rơi vào trái tim cô, nhẹ nhàng mà có chút ngứa.
*
Trạng thái tinh thần của Tống Thanh Ngữ không được tốt lắm, cô ta lại tạm nghỉ học và trở về nhà.
Đối với chuyện của cô ta, các bạn học mỗi người nói một kiểu, nhưng khi cô ta dần dần khuất khỏi tầm mắt của mọi người, ruộng dưa của trường đã sớm mọc đầy những quả dưa khác, tất cả mọi người cũng không còn tập trung vào cô ta nữa.
Trong thời gian đó, Kỳ Tiêu ngược lại tương đối bất ổn.
Dù là mâu thuẫn với giáo viên trên lớp, hay là trên sân bóng cùng bạn học phát sinh mâu thuẫn...!Cả tháng nay cậu ta như tới tháng, mỗi câu nói ra đều mang ý mỉa mai, châm biếm.
Ngày hôm đó trong giờ giải lao, Lớp phó thể dục đeo kính yêu cầu Kỳ Tiêu nộp đơn đăng ký đại hội thể thao.
Kỳ Tiêu đang tán gẫu cùng lũ bạn về trận bóng trên hành lang, không để ý đến cậu bạn bốn mắt.
Lớp phó thể dục ngây ngô có chút cường tráng, dùng giọng mũi dày đặc thúc giục: "Kỳ Tiêu, giáo viên nói lớp chúng ta trong giờ giải lao phải thu đủ.

Nếu cậu viết xong thì mau đưa cho tôi."
Kỳ Tiêu hiển nhiên đã nghe thấy, nhưng vẫn mặc kệ cậu ta.
Các bạn học đều biết tính khí của Kỳ Tiêu, thường thì những người có mắt sẽ không hỏi thêm câu nào, nhưng lớp phó thể dục này tính tình như khúc gỗ: "Nếu cậu không nộp, coi như cậu tự động bỏ quyền."
Kỳ Tiêu rốt cục uể oải nâng mắt lên, khinh thường liếc một cái, kéo dài giọng điệu: "Không viết, ngày mai nộp."
"Nếu cậu chưa viết, liền đi viết luôn đi."
"Cậu sao vậy!" Từ Minh ở bên cạnh Kỳ Tiêu đẩy lớp phó thể dục, động tác rất thô lỗ: "Cậu không thấy chúng tôi đang nói chuyện sao?"
Lớp phó thể dục dáng người rất cường tráng, cũng không có bị xô đẩy đến nỗi chật vật, chỉ nói: "Giáo viên nói rồi, tiết này phải nộp liền, không thể hoãn đến ngày mai."

Cuối cùng, Kì Tiêu lấy tờ đăng ký trống trong túi ra, đưa tới trước mặt cậu ta.
Cậu ta đưa tay ra lấy, "Vèo" một cái, Kỳ Tiêu thu lại tờ đăng ký, nhanh chóng gấp lại, rồi dùng nó vỗ nhẹ lên má của lớp phó thể dục đầy khiêu khích: "Tôi nói, ngày mai nộp, cậu là heo sao? Nghe không hiểu tiếng người? "
Lớp phó thể dục bị sỉ nhục, mặt đỏ bừng lên, nhịn một hồi lâu mới nói: "Cậu...!cậu kiêu ngạo cái gì, có mấy đồng tiền bẩn tưởng hay lắm sao!"
Kỳ Tiêu cười lạnh: "Có lẽ so với con heo thì...!cậu còn đặc biệt hơn một chút."
Lớp phó thể dục hoàn toàn bị chọc tức, nhưng cũng không dám khiêu chiến, đơn đấu cùng Kỳ Tiêu không sợ, nhưng phía sau cậu ta còn có mấy người anh em, đều hung hăng nhìn chằm chằm cậu ta.
Hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, lớp phó thể dục ngượng ngùng đi đến một bên, thấp giọng lẩm bẩm: "Ghê gớm lắm sao, theo đuổi một cô gái nửa năm vẫn chưa thành công, người ta còn ở cùng đám người Thập Tam Trung."
Kỳ Tiêu nghe được những lời này, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, lạnh giọng nói: "Trở lại cho tôi."
Lớp phó thể dục quay đầu liếc hắn một cái: "Làm gì!"
Cậu ta chưa kịp nói xong thì đã bị hai nam sinh kéo đến trước mặt Kỳ Tiêu.
"Cậu muốn làm gì! Trên hành lang muốn bắt nạt người sao! Khắp nơi đều có camera giám sát, cậu dám làm loạn sao!"
Kỳ Tiêu liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó liền liếc nhìn những người xung quanh.
Cậu ta nhìn thấy sự chế giễu cùng khinh bỉ trong ánh mắt bọn họ.
Hơn mười năm nay, Kỳ Tiêu muốn cái gì có cái đó, chưa từng chịu khuất nhục như vậy.
Cậu ta quay đầu lại, nóii với Từ Minh: "Gọi Hạ Tang ra đây."
"Ây." Từ Minh có chút do dự: "Cái này..."
Mặc dù có chút do dự nhưng cậu ta vẫn làm theo, đi đến lớp học tìm Hạ Tang.
Hạ Tang đang lẩm bẩm những từ tiếng Anh, chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.
Từ Minh đi tới, nói với cô: "Hạ Tang, đợi lát nữa Kỳ Tiêu kêu cậu làm cái gì thì hãy làm cái đó.

Nhớ nghe lời, đừng cãi lại cậu ấy."
Từ Minh nói xong cũng không đợi Hạ Tang phản ứng, lôi lôi kéo kéo cô ra khỏi phòng học.
"Hả?"
Hạ Tang còn chưa kịp tỉnh táo thì đã bị kéo đến hành lang, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kỳ Tiêu, trông thấy lớp phó thể dục run rẩy bị dọa đến phát sợ, có chút không hiểu nổi.
Sau đó, ánh mắt của một đám quần chúng ăn dưa rơi trên người cô.
"Hạ Tang, tên ngốc bốn mắt này nói tôi theo đuổi cậu nửa học kỳ cũng không được, hôm nay cậu hãy nói chính xác đi."
"..."
Hạ Tang trợn tròn mắt.
Tin đồn thất thiệt mấy ngày liên tiếp khiến cô có chút tức giận, nhìn lớp phó thể dục, trầm giọng nói: "Nói đùa cũng đừng mang tôi ra được không?"
"Cũng không phải tôi chủ động kiếm chuyện!" Lớp phó cũng rất oan ức: "Rõ ràng là Kỳ Tiêu quá kiêu ngạo.


Coi mình là thái thượng hoàng, ai cũng phải hầu hạ cậu ta!"
Kỳ Tiêu nhìn về phía Hạ Tang, nói: "Hôm nay tôi muốn hỏi rõ ràng, con mẹ nó tôi có theo đuổi được cậu hay không."
Hạ Tang đưa mắt nhìn đám người ăn dưa đang theo dõi kịch, biết rằng vở kịch lớn này...!chẳng mấy chốc sẽ bay đến phòng giáo vụ với tốc độ ánh sáng.
Chỉ hai tuần trước, Đàm Cận đã phát hiện một cặp đôi dắt tay nhau trong hoa viên, bà tuyệt đối không khoan dung cho những "scandal" như vậy.
Hạ Tang không muốn bản thân gặp rắc rối, cô cắn răng nói từng chữ một: "Không - có - khả - năng."
"Ooh ~"
Quần chúng ăn dưa bật ra một tràng cười trên nỗi đau của người khác.
Kỳ Tiêu nghiêng đầu nhìn Hạ Tang, khóe miệng hiện lên ý cười lạnh lẽo.
*
Sau giờ học, nữ hoàng bát quái Đoạn Thì Âm đã nghe tình hình cụ thể từ trong miêng các quần chúng—
"Đây là nằm không cũng trúng đạn, không phải việc của cậu mà lớp phó thể thao này cũng thật là...!nói năng bậy bạ còn đem Tang Tang..."
Giả Trăn Trăn nói: "Quả thực lớp phó cũng không chọc giận Kỳ Tiêu, cậu ta mở miệng ra mắng người ta là heo, vũ nhục cậu ấy."
"Trước đây Kỳ Tiêu cũng không như vậy." Đoạn Thì Âm nói: "Tớ đoán có thể tâm trạng cậu ta không tốt.

Sự việc giữa Tang Tang và Tống Thanh Ngữ có lẽ đã khiến cậu ta xù lông..."
"Tớ lại thấy Kỳ Tiêu gần đây có chút thay đổi." Giả Trăn Trăn quan sát sắc mặt của Hạ Tang, thận trọng nói: "Có chút không giống cậu ta nữa."
Hạ Tang lắc đầu nói: "Cậu ta không thay đổi."
Kỳ Tiêu không thay đổi, vẫn luôn như vậy.
Từ khi trong lúc vô tình cậu ta nói ra câu uy hiếp Hứa Thiến: "Tôi có thể khiến cậu cút khỏi Nhất trung Nam Khê", Hạ Tang liền chậm rãi phát hiện, Kỳ Tiêu có thể biểu hiện ánh hào quang và tự tin trước mặt người khác như thế đều là từ chính trong xương đã có cảm giác ưu việt.
Mà thành lập được cái cảm giác ưu việt như vậy bên trong con người cậu ta chính là nhờ gia đình cậu ta.
Kỳ Tiêu chưa bao giờ thay đổi, chỉ là trước đây các bạn học không nhận ra điều này thôi.
Lúc này, Giả Trăn Trăn dùng sức kéo cổ áo Hạ Tang, ra hiệu cho cô nhìn về phía trước.
Hạ Tang nhìn theo tầm mắt của cô bạn, nhìn thấy mấy người Kỳ Tiêu và Từ Minh đang đứng ở rìa sân bóng rổ, các cô gái xinh đẹp trong đội cổ vũ cũng có mặt ở đó, một đámngười đang trò chuyện vui vẻ.
Kỳ Tiêu đứng trên bồn hoa, mũi chân đặt ở rìa bậc thang.
Hứa Thiến đi tới bên cạnh cậu ta, nghiêng người thân mật đứng cạnh cậu ta, mà Kỳ Tiêu cũng không từ chối.
Từ Minh nói: "Halloween lại đi chơi mật thất không?"
Hứa Thiến có vẻ ngạc nhiên khi thấy Kỳ Tiêu không có đẩy cô ta ra, ngước mắt lên thấy Hạ Tang, trong lòng càng thêm kích động, cố ý cất giọng nói: "Không đi đâu, dù sao cũng không có ai cùng tớ lập tổ cp.

Không những không có ai bảo vệ còn bị người khác ghét bỏ."
Từ Minh nói đùa: "Tôi sẽ lập CP với cậu!"
Đi đi, ai thèm lập với cậu."
"Cậu không lạ gì tôi thì cậu muốn ai?"
Hứa Thiến liếc nhìn Kỳ Tiêu, yểu điệu nói: "Tiêu ca lập tổ CP với tớ tớ thì tôi sẽ đi."
Kỳ Tiêu lười biếng nhảy xuống bồn hoa, tay tự nhiên khoác lên bả vai cô ta, ôm cô ta vào trong lòng, khóe miệng nhếch lên—
"Được thôi."
...
Không bị Kỳ Tiêu quầy rầy, Hạ Tang một lần nữa lọt vào top 5 của lớp sau kỳ thi giữa kỳ.

Ở Nhất trung Nam Khê, những người đứng đầu về cơ bản đều đã vững vàng bảo tọa, rất khó có biến động giữa các thứ hạng, khoảng cách chênh lệch giữa họ cũng rất nhỏ.
Trong hoàn cảnh điên cuồng này, không dễ gì để Hạ Tang vọt vào top 5.
Đàm Cận biết rõ tất cả những chuyện xảy ra gần đây trong lòng bàn tay, bởi vì điểm số của Hạ Tang đã được cải thiện, bà không hỏi quá nhiều, chỉ đưa ra một câu nhận xét——
"Ở tuổi này, lòng còn chưa yên, loại chuyện này mẹ thấy nhiều rồi, có người ngu ngốc không rõ ràng, lại trì hoãn khoảng thời gian tốt nhất để học tập.

Cuối cùng thì sao! Trưởng thành rồi mới thấy hối hận.

Quá muộn rồi."
Hạ Tang chỉ nghe, không muốn phát sinh mâu thuẫn và tranh chấp với Đàm Cận.

Cuộc sống cô dường như đã trở lại quỹ đạo bình thường trong quá khứ.
Vì thành tích của Hạ Tang được cải thiện, Đàm Cận không hề can thiệp hay phản đối việc cô đi chơi với bạn bè trong ngày Halloween, mà chỉ căn dặn cô về nhà sớm.
Giả Trăn Trăn và Đoạn Thì Âm mỗi ngày đều chia sẻ các hoạt động theo chủ đề Halloween ở công viên giải trí và trung tâm mua sắm vào trong nhóm.

Hạ Tang nhìn thoáng qua, những hoạt động này chủ yếu là bán hàng là chính, nhìn cũng không vui cho lắm.
Đúng lúc này, Minh Tiêu - người đã lâu không liên lạc, lại gửi cho cô một tin nhắn——
"Người bạn nhỏ, sắp tới Điều tra quán có một bữa tiệc chủ đề Halloween.

Đưa bạn bè của em đến chơi vào cuối tuần nha."
Hạ Tang hỏi theo bản năng: "Chu Cầm có tới không ạ?"
"Bình thường mấy hoạt động giải trí làm trì trệ công việc kiểu này cậu ấy không thèm tham gia.

Nhưng mà...!em quan tâm đến cậu ấy làm gì?"
"Tùy tiện hỏi một chút ạ."
Minh Tiêu: "Chẳng lẽ cậu ấy tới em mới tới sao?"
Hạ Tang: "Đương nhiên không phải!"
Minh Tiêu: "Cậu ấy sẽ không tới, cho nên em tới không?"
Hạ Tang: "..."
Thật ra...!cũng không phải.
Hạ Tang không biết làm cách nào mà ngón tay của mình có thể gõ một cách không kiểm soát ra được câu hỏi khó giải thích này.
Cô gửi ảnh chụp màn hình lời mời của mình cho Giả Trăn Trăn và Đoạn Thì Âm: "Halloween, các cậu có muốn đi chơi không?"
Giả Trăn Trăn: "Đi đi đi!"
Đoạn Thì Âm: "Đi chứ, vừa vặn cũng không tìm được chỗ nào vui."
Hạ Tang quay lại nói Minh Tiêu sẽ đưa hai người bạn đến.
Minh Tiêu: "okk!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi