CÔNG CHÚA ẾCH - MỄ HOA

Sau cái c.h.ế.t của An Bình, ta từng nghi ngờ rằng Thục Chiêu nghi và Ngụy Tướng quân thật sự nghĩ rằng người duy nhất nghe được bí mật của họ chỉ có An Bình, nên mới không ra tay với Tôn Hàn Châu.

Giờ đây, khi thấy Tôn Hàn Châu ở bên cạnh An Ninh Công chúa, cuối cùng ta cũng hiểu ra mọi chuyện.

Để tự bảo vệ mình, sau cái c.h.ế.t của An Bình, Tôn Hàn Châu hẳn đã tìm đến An Ninh Công chúa cầu cứu.

Thục Chiêu nghi chắc chắn sẽ không để An Ninh Công chúa biết những chuyện nhơ bẩn của mình.

Hơn nữa, khi An Bình qua đời, biểu cảm ngỡ ngàng của An Ninh Công chúa khi nghe tin cho thấy nàng không biết gì cả.

Còn Tôn Hàn Châu, hắn cũng không thể kể lại những gì đã xảy ra đêm đó. Nhưng hắn cần một chứng cứ chứng minh mình không rời khỏi yến tiệc cung đình, để tránh khỏi sự bí mật điều tra của Thục Chiêu Nghi.

An Ninh Công chúa có thể giúp hắn.

Bởi vì đêm đó chính An Ninh Công chúa đã đưa hắn đến yến tiệc.

Nhưng tại sao An Ninh Công chúa lại giúp hắn?

Lý do là gì?

Trừ phi… hắn đã nói dối An Ninh Công chúa, rằng cái c.h.ế.t của An Bình có liên quan đến hắn.

Chẳng hạn, do An Ninh Công chúa đối xử gần gũi với hắn, khiến An Bình đêm đó nổi cơn ghen mà tranh cãi với hắn, trong lúc tức giận đã bẻ gãy nhành hoa của cây đào liễu.

Ta nghĩ, An Ninh Công chúa sẽ rất sẵn lòng giúp Tôn Hàn Châu thoát khỏi nghi ngờ liên quan đến cái c.h.ế.t của An Bình.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Dẫu sao, nàng vẫn luôn quan tâm đặc biệt đến Tôn Hàn Châu.

Có được điểm yếu này, Tôn Hàn Châu – người trước đây vẫn giả câm giả điếc trước sự ưu ái của nàng – chẳng phải sẽ mặc nàng tùy ý điều khiển sao?

Ta nghĩ phỏng đoán của mình là đúng.

Bởi khi Tôn Hàn Châu dâng trà cho ta, hắn cúi đầu không nói một lời, chỉ có đôi tay siết chặt, các khớp ngón tay nổi lên trắng bệch.

Còn An Ninh Công chúa lại đầy vẻ đắc ý, kiêu ngạo đến cực điểm.

Ta đảo mắt nhìn qua nhìn lại hai người họ, bỗng thấy sự kiêu căng của An Ninh Công chúa thật đáng yêu.

Có lẽ nàng không biết rằng, Lương Vương vì những lần ta "phát điên" mà chỉ mong đợi đến cuối năm để nhanh chóng gả ta ra khỏi cung.

Ta còn chưa kịp nghĩ ra cách nào để hủy hôn ước giữa An Bình và Tôn Hàn Châu, vậy mà An Ninh Công chúa lại tự đưa mình đến tận cửa.

Không nhân cơ hội này mà phát một trận điên, chẳng phải phụ ý tốt của nàng sao?

Thế là hôm ấy, ta đột nhiên ôm mặt khóc lóc, chưa đợi An Ninh Công chúa kịp phản ứng, liền co chân chạy thẳng một mạch.

Ta chạy tới tẩm điện của Lương Vương, quỳ xuống đất, dập đầu khóc lóc thảm thiết—

"Phụ vương, nhi thần muốn tố giác Cảnh Ninh tư thông!”

"Cảnh Ninh muội rõ ràng biết Tôn thị vệ đã có hôn ước với nhi thần, vậy mà ngày ngày vẫn qua lại thân mật với hắn. Tối nay còn ngang nhiên dẫn hắn đến trước mặt nhi thần để sỉ nhục!”

"Nhi thần đường đường là Công chúa của một quốc gia, làm sao có thể chịu được nỗi nhục này!”

"Phụ vương, nếu hôm nay người không làm chủ cho nhi thần, nhi thần sẽ đập đầu c.h.ế.t ngay trước mặt người, rồi trở về mách với tổ phụ rằng người thiên vị!"

"Tổ phụ ơi! Người hãy mở mắt mà nhìn! Người từng nói rằng An Bình là một đứa trẻ tốt, nếu có ai bắt nạt cháu, người nhất định không tha. Người còn nhớ không? Giờ đây cháu gái thật sự không thể nuốt trôi cơn giận này!"

Lâu nay ta mải mê xem kịch giữa Trinh Tần và Thục Chiêu Nghi, đã một thời gian không làm náo loạn trước mặt Lương Vương.

Nay vừa xuất hiện, dù Lương Vương đang phấn chấn tinh, cũng lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, cả người thoáng chốc như già thêm vài tuổi.

Biết rõ sự ngang ngược của ta, hắn giận dữ ra lệnh cho người đi triệu An Ninh Công chúa.

An Ninh Công chúa không đưa Tôn Hàn Châu đến, mà lại dẫn theo Thục Chiêu Nghi – người đã gần như nửa mù nửa sáng – để làm chỗ dựa.

Bên cạnh còn có Phùng Ngự Nữ, nàng dịu dàng dùng lời khuyên nhủ Lương Vương: "Xin bệ hạ bớt giận, chuyện vẫn chưa tra rõ, chưa chắc đã là lỗi của An Ninh Công chúa."

Ta bật cười lạnh, tiện tay rút thanh kiếm của thị vệ bên cạnh, thẳng tay ném về phía nàng: "Câm miệng đi! Ngươi mù hay sao mà không thấy ta đang đội cả một cái sừng xanh trên đầu?"

Phùng Ngự Nữ sợ đến mức không dám nói thêm câu nào.

Lương vương đối diện với thanh kiếm vừa bị ném, giận dữ quát lớn: "An Bình! Không được vô lễ!"

Ta đảo mắt, giả vờ ngất xỉu xuống đất.

Lương Vương thấy vậy, lập tức thay đổi thái độ: "An Bình! Tỉnh lại đi! Phụ vương nhất định sẽ làm chủ cho con!"

Ta giả vờ co giật một chút, rồi chậm rãi mở mắt ra.

Hắn biết rõ tính ta, nếu còn tiếp tục kéo dài, rất có thể ta sẽ gọi hắn là "Hỉ Viên Nhi" ngay trước mặt mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi