CÔNG CHÚA ẾCH - MỄ HOA

Ngày tuyết lớn giáng xuống, ta quyết định giúp Công chúa An Bình rời khỏi Phượng Hoàn Điện càng sớm càng tốt.

Không vì gì khác, mà chỉ bởi nơi này lạnh đến mức đáng sợ.

Ta thật sự lo rằng nàng và Khâu cô cô có thể bất cẩn mà c.h.ế.t cóng hoặc c.h.ế.t đói bất cứ lúc nào.

Vì vậy, trong khoảng thời gian đó, ta bất chấp giá lạnh, khoác chiếc áo giáp bông và đội chiếc mũ nhỏ mà An Bình đã may cho, cứ nhảy nhót khắp nơi.

Ta phải tìm ra tung tích của Bắc Lương Vương!

Dẫu vương cung Bắc Lương phòng thủ nghiêm ngặt, nhưng với một con ếch như ta, đây chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Dù rằng bình thường ta hiếm khi rời khỏi Phượng Hoàn Điện.

Tiểu Lam luôn nhắc nhở ta rằng bên ngoài rất nguy hiểm.

Ngoài Tây Cung có một hồ nước và giả sơn, nghe nói nơi đó có một con rắn lớn vô cùng lợi hại đã chiếm cứ từ lâu, ngay cả Tiểu Lam cũng sợ nó.

Thế nên, Tiểu Lam chẳng bao giờ cho phép ta theo hắn ra ngoài kiếm ăn.

Hắn bảo rằng hai con ếch đi cùng nhau dễ trở thành mục tiêu.

Là phu quân của ta, hắn có trách nhiệm bảo vệ ta, mang về những con ve xanh tươi ngon nhất để ta thưởng thức.

Ta rất nghe lời Tiểu Lam, không bao giờ làm vướng chân hắn, vì hắn thực sự rất giỏi, là con ếch lợi hại nhất mà ta từng gặp.

Nhưng hôm nay, vì An Bình, ta nhất định phải trở thành một con ếch lợi hại!

Được thôi, ta thú nhận, lý do ta dám cả gan như vậy phần lớn là vì trời đông giá rét, trong hoàng cung chẳng còn thiên địch (kẻ thù tự nhiên của một loài) của loài ếch nữa.

Cũng chính vì thế mà Tiểu Lam mới an tâm không bắt ta đi ngủ đông.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Công sức của một con ếch có lòng không bao giờ uổng phí.

Với sự kiên trì của mình, cuối cùng ta cũng nghe lỏm được từ miệng một cung nữ rằng năm ngày nữa là sinh thần của Trinh Tần nương nương.

Trinh Tần là ngự nữ tiến cung năm ngoái, trẻ trung, xinh đẹp, rất được Bắc Lương Vương sủng ái.

Bắc Lương Vương đã hứa sẽ đến thăm nàng vào ngày ấy.

Nơi ở của Trinh Tần chính là Nghi Hoa Điện ở Tây Cung, phía nam có một vườn mai không lớn không nhỏ.

Hôm đó, Bắc Lương Vương sẽ đi qua vườn mai.

Ngày định mệnh ấy, ta đã sớm túc trực bên ngoài thính chính điện của Bắc Lương Vương, vừa thấy thái giám ra hiệu chuẩn bị giá ngự, ta liền dùng hết sức bình sinh, nhảy như điên trở về Phượng Hoàn Điện.

Khổ c.h.ế.t ta rồi!

Chân ta gần như đông cứng lại, nhưng vì tình cảm dành cho An Bình, ta cố gắng hết mình, bật nhảy không ngừng, như một cơn gió lốc lao về.

Cuối cùng ta đã dẫn được An Bình ra khỏi Phượng Hoàn Điện.

Sáng sớm, khi An Bình tỉnh dậy mà không thấy ta đâu, nàng mơ hồ đuổi theo, vừa chạy vừa gọi:

"Thiềm Cung, ngươi đi đâu vậy?"

Chân ta suýt nữa gãy mất, nhưng bằng tốc độ chưa từng có, ta đã dẫn nàng đến vườn mai cách Phượng Hoàn Điện một quãng.

Hoàng cung canh phòng cẩn mật, nếu không phải ta thông minh nhanh trí, dẫn An Bình lách qua những ngõ ngách hẻo lánh, có lẽ cả đời này nàng cũng chẳng thể gặp lại Bắc Lương Vương.

Nhưng An Bình khiến ta thất vọng tràn trề.

Tại vườn mai, khi nàng vừa kịp ôm lấy ta, từ con đường nhỏ phía xa đã vọng lại tiếng bước chân.

Nhìn thoáng qua đoàn thị vệ oai phong lẫm liệt, chẳng cần nghĩ cũng biết người đang tới là ai.

Cơ hội ở ngay trước mắt!

An Bình chỉ cần ngồi yên tại chỗ, đợi khi Bắc Lương Vương đến gần, gọi một tiếng "Phụ vương," sau đó quỳ xuống bật khóc thảm thiết... Dẫu Bắc Lương Vương có lạnh lùng đến đâu, nhìn thấy nàng áo quần rách rưới, khuôn mặt tiều tụy, cũng không thể không rung động.

Chỉ cần ông ta nhớ đến nàng, nàng sẽ có cơ hội rời khỏi Phượng Hoàn Điện, sống cuộc đời mà một Công chúa nên có.

Dù Bắc Lương Vương là kẻ bạc tình, nhưng ông ta rất sĩ diện.

Cơ hội hiếm có này, ta đã dốc sức tranh thủ cho An Bình, trong lòng còn đôi chút đắc ý.

Nhưng ta không ngờ, An Bình, cái đồ nhát gan ấy, vừa trông thấy đội thị vệ hoàng gia liền hoảng sợ, ôm ta chạy mất!

Nàng chạy mất!

Trên đường, ta cảm nhận rõ nhịp tim của nàng đập loạn xạ, thân thể nàng không ngừng run rẩy, giọng nói lắp bắp:

"Thiềm... Thiềm Cung, sau này ngươi đừng chạy lung tung nữa! Sợ c.h.ế.t mất!"

Khi trở về Phượng Hoàn Điện, sắc mặt An Bình trắng bệch.

Ta vùng khỏi vòng tay nàng, chẳng buồn ngoái đầu mà nhảy đi một mạch.

Thật tức c.h.ế.t ta!

Đồ không có chí khí!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi