CÔNG CHÚA HÒA THÂN

Trên đường trở về viện, biểu tình trên mặt của Nhạc Xích Vũ chính là tâm không cam tình không nguyện để mặt sỏa trượng phu nắm tay mình dắt đi. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cảm thấy không ổn liền nói với hắn: “Không cho phép ngươi lại khi dễ ta.”

“Ta không khi dễ nương tử, không khi dễ nương tử.” Dương Thiên Phong tựa như thuần khiến đáp, mắt vẫn gian xảo cười hề hề. Có thê tử không khi dễ thì để ai khi dễ, hắn mới không phải sỏa như vậy đâu.

“Ngươi phát thệ đi.” Nhạc Xích Vũ vẫn là không tin bắt buộc sỏa trượng phu phải thề thốt.

Dương Thiên Phong đưa tay chỉ lên trời bày vẻ mặt nghiêm túc: “Ta thề.” Chỉ hai chữ vỏn vẹn nhưng lại không ai biết hắn thề cái gì.

Nhạc Xích Vũ hừ hừ chỉnh lại: “Thề không phải như thế này đâu.” Nàng kéo tay hắn xuống tận tình chỉ bảo.

Chỉ là hắn lại ngây ngô đáp lại nàng: “Ta thấy phụ hoàng chỉ làm thế thôi, không lẽ phụ HSi? Không được, ngay mai ta phải...”

Nhạc Xích Vũ vội bịt miệng hắn lại đầu hàng vô điều kiện: “Không cần không cần, phụ hoàng luôn đúng phụ hoàng luôn đúng.” Thiệu Khánh đế hại chết nàng a. Thề mà chỉ vỏn vẹn hai chữ ngắn cũn như thế, thần linh nào chứng cho.

Trong lòng Dương Thiên Phong lăn lộn cười vài trận, thê tử thật dễ lừa. Hắn nói gì nàng cũng tin tưởng. Lại nói nhìn vẻ mặt chết nhưng không biết lý do của nàng khiến hắn cảm thấy rất buồn cười.

Về đến phòng, không nói hai lời hắn ném y phục trên người ra liền nhào vào nàng hôn mãnh liệt như hổ vồ mồi vậy. Tay hạnh kiểm xấu cùng lôi y phục của nàng xuống mà ném đi. Cho nàng chừa cái thói quen ngủ cùng hắn mà vận nhiều y phục như vậy.

Nhạc Xích Vũ chưa kịp phản ứng liền bị tấn công kịch liệt ngoại trừ hưởng ứng theo hắn cũng không còn biết làm gì hơn. Đến khi nàng thở không thông hắn mới chậm rãi rời khỏi môi nàng nhưng lưỡi vẫn còn luyến tiếc mà lướt trên đôi môi mỏng.

Nàng đẩy hắn một cái giận dỗi trách: “Ngươi đã thề không khi dễ ta nữa.” Vì sao hắn mỗi đêm đều là lăn nàng như vậy cơ chứ?

“Ta nào có khi dễ nương tử nha.” Dương Thiên Phong vẫn treo nụ cười đáp trả.

“Ngươi còn bảo không, mới vừa rồi ngươi làm gì ta?” Nhạc Xích Vũ hận hận trừng mắt sỏa trượng phu vô tâm vô phế.

Hắn lại hôn nàng một trận mới ngây ngô đáp: “Là làm thế này a.”

“Vậy không gọi là khi dễ thì là gì?” Nhạc Xích Vũ nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Dương Thiên Phong bày ra vẻ mặt bình tỉnh đại ngộ lại nói: “Nguyên lai mẫu hậu là dạy ta khi dễ nương tử, để ngày mai...”

“Không có không có.” Nhạc Xích Vũ to giọng hơn áp chế câu nói của hắn. Hắn lại mang Thiệu Khánh hậu ra đè nàng, tên này vì sao lại phúc hắc như vậy cơ chứ. Đời trước nào có vậy đâu.

“Thật sao?” Âm thanh truyền theo chút ái muội được Dương Thiên Phong thổi vào trong tai thê tử. Tiếu ý vẫn không hề tản đi mà lại càng tăng lên không ngớt.

Nhạc Xích Vũ bất đắc dĩ gật đầu, vì sao lúc nào hắn cũng đùa giỡn nàng như vậy? Rõ ràng nàng là người bình thường, lại còn trọng sinh nữa a.

Dương Thiên Phong tà mị cười lại tiếp tục hôn lên môi nàng. Tay hắn mở nắp hộp để con nhện độc lại bò ra. Không biết sẽ mất bao lâu dung mạo của nàng mới trở lại nguyên bản, chỉ sợ độc của nàng còn chưa thanh trừ hết hắn đã chết trước vì nghẹn khí a.

Sáng hôm sau, Nhạc Xích Vũ vui vẻ ngồi ở trước bàn trang điểm để Phong Linh giúp bản thân chải tóc. Dương Thiên Phong tỉnh lại nằm sấp trên giường ôm lấy gối đầu nhìn thần sắc hàm tiếu của thê tử mà đôi mày cau lại không ít.

Dư thị muốn giúp hắn chữa bệnh là vì muốn giúp tam hoàng đệ xem hắn có phải trang sỏa? Lợi dụng thê tử hắn để thử hắn sao? Đây là thứ hắn luôn suy nghĩ không thôi kể từ sau ngày ở Việt vương phủ.

Đời trước nhớ Trạch Nghiễm có cùng hắn nói qua, mỗi lần hắn cùng thê tử đến Việt vương phủ chơi đều bị Dương Cảnh Phong kéo vào trong phòng không biết làm gì. Có lẽ là thử hắn đi. Đời này hắn thích một nữ nhân xấu xí nhất định là hoài nghi cũng bớt nên mới không dám hành động lộ liễu như vậy?

Mặc kệ là thứ gì, chỉ cần hắn tra ra được chân tướng nhất định sẽ cùng Dương Cảnh Phong nói rõ. Chuyện của đời trước, mọi tội lỗi đều đẩy hết lên đầu của hắn. Đời này hắn muốn giải oan.

“Nương tử nương tử.” Cao giọng mở thanh, giọng nam khàn khàn lại pha chút làm nũng khiến tâm của người nghe có chút mềm.

Nhạc Xích Vũ không quay lại vẫn là đang chọn trang sức đáp lời: “Đã tỉnh liền thức dậy đi thôi. Chàng cứ ngủ mãi sẽ thành con sâu lười mất.”

Dương Thiên Phong thầm phì cười, hiện đang trang sỏa đương nhiên phải thật tốt tận dụng thời gian nhàn rỗi. Sau này mọi thứ trở lại bình thường sợ là sẽ rất bận rộn a.

Lúc này Phong Linh nhích người sang một bên vì Nhạc Xích Vũ oản tóc cao. Đường nhìn của Dương Thiên Phong lại bay thẳng đến sau gáy của thê tử. Quả nhiên là dược của Ngạn quốc, đến một vết thẹo nhỏ cũng không có lưu lại. Mà nàng lại nghe lời thái y cũng chưa từng chạm vào khuôn mặt, trong phủ trừ hắn ra không người dám nhìn thẳng dung mạo của nàng. Mỗi lần thỉnh an cũng ít người nhìn đến nên cũng không phát hiện có thay đổi. Đây là làm hắn yên tâm nhất.

Lúc này có hạ nhân mang thuốc đến cho Nhạc Xích Vũ. Thuốc này do thái y kê để vì nàng làm ngừng độc phát tác. Chén thuốc vừa ngao còn bốc hơi nóng cùng mùi thuốc ngập tràn trong phòng.

Dương Thiên Phong leo xuống giường bắt đầu làm vệ sinh cá nhân. Lát sau, Nhạc Xích Vũ oản xong tóc cũng bước đến bàn chuẩn bị dùng dược thì hắn cũng vận y phục chỉnh tề. Hắn bước đến cười ngây ngốc nhìn nàng, tay vươn ra nâng chén dược: “Nương tử nương tử, ta uy nàng uống.”

Nhạc Xích Vũ mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu cự tuyệt: “Không cần, ta có thể tự tới.” Nàng đưa tay tiếp nhận chén dược không để hắn cầm.

Trước sau gì nàng cũng rời đi, không nên cùng hắn quá thân cận. Nhận càng nhiều ôn nhu từ hắn sẽ càng làm nàng không muốn rời đi mà thôi. Nếu không phải mỗi đêm hắn đều quấy rối nàng thì nàng cũng không cần mỗi ngày khổ sở tự an ủi bản thân rồi.

Dương Thiên Phong thả lỏng tay để thê tử cầm lấy chén thuốc mà tâm trầm đi không ít lần. Đời trước nàng vì không muốn hắn quên nàng mà cùng hắn lưu lại không ít thứ, đến cùng hắn mang tất cả đi thiêu hủy nên cũng không biết được thứ gì bên trong. Đương nhiên hắn biết hắn cùng nàng cũng sẽ có một số chuyện Trạch Nghiễm không thể biết được.

Đời này nàng vì ám ảnh của đời trước không chút do dự mà rời khỏi hắn. Nàng không chút do dự đáp ứng yêu cầu của Dư thị là để hắn mau chóng phục hồi trí nhớ rồi thả nàng. Đáng tiếc hắn sẽ không làm như vậy.

Tầm mắt nhìn chằm chằm thê tử uống chén thuốc, tay hắn cầm lên một ít hoa quả khô tẩm đường. Vừa thấy nàng uống xong lập tức nhét vào miệng nàng: “Nương tử nương tử, nàng ăn cái này sẽ không đắng nữa.”

Nhạc Xích Vũ cũng không cự tuyệt mà há miệng ra ăn. Sau khi nuốt xong nàng nhìn hắn nói: “Đi thỉnh an mẫu hậu thôi, chút nữa về còn phải tiếp tục chép phạt.”

Dương Thiên Phong lại bày tính tình tiểu hài tử ra, chòm người ôm lấy thê tử không buông: “Không chép có được không, chép phạt tốn thời gian lại không thể chơi cùng nương tử.” Đành là không phải hắn chép nhưng như vậy rất bất tiện a. Hắn vốn định mang nàng đi chơi.

“Không được, đó là hình phạt làm sao có thể không nhận.” Nhạc Xích Vũ chậm rãi nói, đường nhìn của nàng hạ xuống nhìn đỉnh đầu của sỏa trượng phu. Hắn như thế này rất đáng yêu nha, khóe môi của nàng cũng chậm rãi kéo cao.

“Vậy...vậy ta chép ít một chút được không?” Dương Thiên Phong vẫn không ngẩng đầu, áp mặt vào nơi đầy đặn của thê tử.

“Không được.” Âm thanh kiên quyết lần thứ hai vang lên.

Dương Thiên Phong ngẩng đầu, đôi mắt thuần khiết thiên chân nhìn chằm chằm thê tử: “Vậy ta chỉ viết tên nương tử thôi được không?” Cái câu kia đến nhìn hắn cũng không muốn nhìn đừng nói đến viết.

“Hôm qua ngươi xé mất rồi.” Nhạc Xích Vũ cũng nhìn hồi lại hắn. Vẻ mặt quen thuộc này nàng sắp không thể thấy được nữa rồi, nhưng, nàng không hối hận, cũng không lưu luyến. Ánh mắt yêu thương lại đượm buồn thu gọn vào đáy mắt của ai kia.

“Hôm qua...hôm qua ta xé không phải tên nương tử.” Dương Thiên Phong nhăn mặt như thể bản thân thụ trăm triệu lần ủy khuất một dạng.

Nhạc Xích Vũ lạnh nhạt phản vấn: “Vậy thì là tên của ai?” Nhớ năm đó, hắn đã từng nói với nàng, thê tử của hắn chỉ có thể là Nhạc Thanh Loan, mãi mãi không đến lượt nàng. Tâm nàng lại mơ hồ đau nhức, biết rõ kết quả sẽ không người ngu ngốc nào sẽ lại lao vào. Nàng cũng không phải là người ngu ngốc nên cũng sẽ không tự tổn thương bản thân.

Dương Thiên Phong triệt để á khẩu. Hắn không biết nên trả lời thế nào cho phải. Ánh mắt ưu thương của nàng hắn nhận thấy rõ ràng, sẽ rất nhanh thôi hắn cùng nàng nói sự thật, rất nhanh thôi.

Nhạc Xích Vũ khẽ thở dài một hơi, nhẹ đẩy hắn ra đứng dậy xoay người: “Thời thần không còn sớm, mau chóng tiến cung thôi.” chân cũng mại khai cước bộ. Dương Thiên Phong chỉ biết chạy theo sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi