CÔNG CHÚA HÒA THÂN

Qua đi mấy ngày, đột nhiên Dư thị cho người đến báo rằng có dụng cụ đã chuẩn bị xong bảo Nhạc Xích Vũ mang sỏa trượng phu đến Việt vương phủ.

Dương Thiên Phong ngồi trong thư phòng cậm cụi viết viết gì đó đã thấy Nhạc Xích Vũ đẩy cửa đi vào. Trên mặt treo đầy dụ dỗ hướng hắn bước đến, tay cũng cầm một khay mứt hoa quả mà hắn hay ăn: “Tướng công, chàng đang làm gì?”

Dương Thiên Phong ngẩng đầu lên nở một nụ cười si ngốc nhìn nàng: “Nương tử nương tử, nàng đến thật đúng lúc nha, ta đang viết tên của nàng a. Nàng xem có phải đẹp lắm không?”

Nhạc Xích Vũ bước đến bên hắn đặt khay xuống bàn nhìn qua loa lại nói: “Đẹp đẹp, tướng công viết gì cũng đẹp.” Hiện nàng đang dụ dỗ hắn làm gì còn tâm tư nói đến vấn đề này.

Từ sau buổi hôm đó, hắn chính là đánh chết cũng không chịu đến Việt vương phủ nữa. Hắn bảo Dư thị cùng Dương Cảnh Phong hai phu thê hợp lực khi dễ hắn. Nàng tìm đủ mọi cách cũng không xong.

Mặt của Dương Thiên Phong đen lại một tầng. Rõ ràng hắn dùng tay trái viết xấu như vậy nàng còn bảo đẹp, còn chưa kể đến hiện hắn cầm bút như tiểu hài tử mà nàng cũng chẳng buồn để ý đến.

“Thật sao?”

“Ân.” Nhạc Xích Vũ ngồi ở trên ghế bên cạnh hắn đưa tay nhét cho hắn một miếng mứt hoa quả, âm thanh nhẹ nhàng ngọt ngào đầy dụ dỗ: “Tướng công, chút nữa cùng ta đến Việt vương phủ thăm A Tịch có được không?”

Dương Thiên Phong một bên chóp chép nhai mứt hoa quả trong miệng, một bên lắc đầu kháng nghị: “Không đi không đi, đến đó bọn họ lại khi dễ ta, ta méc mẫu hậu mẫu hậu lại không vì ta làm chủ, không đi không đi.”

Nhạc Xích Vũ cắn cắn môi không biết nên nói thế nào cho phải. Mắt nàng nhìn chằm chằm sỏa trượng phu, hắn thế nào khó dỗ như vậy a?

Nhân cơ hội này Dương Thiên Phong lại tiếp tục cậm cụi viết tên của thê tử trên tấm giấy mễ sắc. Hắn cố ý để mực lem luốt hết y phục còn viết sai nét nữa nhưng thê tử vẫn không chú tâm đến.

“Tướng công, chút nữa trở về viết tiếp có được không, chúng ta đến Việt vương phủ chơi đi. A Tịch bảo vừa thuê trù sư mới làm được nhiều món rất ngon a.” Nàng lôi kéo tay của sỏa trượng phu cầu khẩn. Thấy được hắn viết sai nàng cũng xem như không thấy, chỉ cần lấy lại ký ức chẳng phải hắn sẽ viết được sao, nàng việc gì phải phí tâm vẽ rắn thêm chân.

Dương Thiên Phong không đáp mà chỉ chuyên chú làm chuyện của mình. Hiện hắn muốn đến phủ của đại hoàng huynh xem một chút. Nhỡ như chuyện này Mai thị cũng biết, vậy có nghĩa là sẽ để thê tử từ miệng Mai thị lôi ra được chút gì.

Nhạc Xích Vũ thấy hắn như khúc cây không chút lây chuyển được nàng đứng lên đi ra phía sau lưng hắn: “Tướng công viết thế không đúng.” Nàng cầm cấy bút khác chấm một ít mực viết lại tên mình cho đúng.

Dương Thiên Phong thấy được đầy bụng khó chịu. Lúc trước nghe Trạch Nghiễm báo lại nàng hễ thấy hắn viết sai liền sẽ cầm tay hắn chỉ lại, hiện giờ thế nào lại thành như vậy. Hắn vẫn vờ ngây ngô viết theo, chỉ là vẫn cố tình sai nét cứ như ta đây là ngốc tử sẽ không nhớ được chút gì.

Nhạc Xích Vũ viết cho hắn xem mấy lần vẫn không có tác dụng liền như dạy hài tử mới tập viết vậy, một chữ giải ra viết từng nét theo thứ tự để hắn viết theo. Nàng không tin đến như vậy hắn vẫn còn có thể viết sai.

Mặt của Dương Thiên Phong triệt để đen thui, mực cũng không thể so với mặt hắn lúc này. Nàng lý nào nhiều chiêu trò như vậy, không lẽ hắn phải mở miệng nàng mới cầm tay giúp hắn viết?

Hừ hừ vài tiếng trong bụng hắn buộc lòng viết đúng theo cách nàng chỉ. Nhưng là nét to nét nhỏ không đồng đều. Chữ Xích ở bên trên chữ thổ hắn viết thành chữ sĩ, chữ nhạc lại cố ý viết thành chữ đông.

Nhạc Xích Vũ cười khổ không còn đợi hắn viết ra chữ vũ đã liền cầm tay hắn chậm rãi viết, miệng cũng không quên giải thích. Mưu kế của Dương Thiên Phong thành công đương nhiên vui đến tâm nở hoa, hắn xoay mặt nhìn thê tử: “Nương tử nương tử, nàng...”

Lời còn chưa dứt đã bị Nhạc Xích Vũ cắt đứt: “Vì sao không nhìn ta viết?”

Dương Thiên Phong không trả lời mà rút tay về, vòng ra sau kéo thê tử ngồi lên đùi của mình. Hắn úp mặt vào nơi đầy đặn của nàng nỉ non: “Nương tử nương tử...”

Mặt của Nhạc Xích Vũ bạo hồng, nàng lén nhìn Trạch Nghiễm đứng ở một bên một mắt rồi lại không dám nhìn tiếp mà đẩy sỏa trượng phu ra. Tay nàng nắm hờ thành quyền nhẹ nhàng đấm vài cái lên vai hắn.

“Tướng công, chàng đàng hoàn một chút đi có được không?” Có người ngoài ở đây a.

Trạch Nghiễm chôn mặt thấp đế không thể thấp hơn được nữa. Hắn quả nhiên cứ như chịu tội, vương gia thế nào thành như vậy. Hắn thà đi lãnh cực hình còn tốt hơn. Chỉ là hiện vương gia giả ngốc. Nghĩ như vậy hắn tự tin thức thời hành qua lễ rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Nhạc Xích Vũ thấy Trạch Nghiễm chạy trối chết càng ngượng hơn thiên vạn phần. Nàng đưa tay nâng đầu của sỏa trượng phu lên tính dạy dỗ một trận. Chỉ là thời khắc thấy được tuấn dung cùng nét thiên chân kia của hắn, lời nói đến cửa miệng cũng không thể nào thốt ra được chỉ biết âm thầm nuốt trở về.

“Tướng công, chúng ta đến Việt vương phủ được không?”

Dương Thiên Phong âm thầm đánh qua bàn tính trong đầu rồi đáp ứng nàng. Chỉ là có điều kiện, chính là phải ghé sang phủ đệ của đại hoàng huynh trước.

Đôi phu thê thoải thuận xong liền lập tức đến phụ đệ của Dương Hoài Phong. Trong khi Mai thị cùng Nhạc Xích Vũ ở tiền thính trò chuyện vui vẻ thì Dương Thiên Phong lại như ngựa hoang xổng chuồng chạy quanh phủ.

Hắn muốn biết đến cùng đại hoàng huynh là vì sao muốn thăm dò hắn. Chỉ là hắn tìm kiếm rất lâu, xung quanh cũng không có gì đặc biệt.

Đại hoàng huynh thực sự chưa chết vậy đời trước cũng vậy đi. Vậy thì khi hắn chết có lẽ là đại hoàng huynh đăng cơ đi.

Chỉ là hắn không biết, khi hắn chết, Dương Hoài Phong cũng không thể đăng cơ bởi vì người làm tân hoàng lại là một người khác. Người này đối với hắn chính là vừa lạ mà vừa quen.

Thất vọng chạy trở ra tiền thính, hắn ngồi phịch xuống ghế bên cạnh thê tử, im lặng ăn. Vậy liền từ miệng của Mai thị tìm tin tức thôi.

Mai thị nhìn cười mỉm cười hiền hậu: “Nhị hoàng đệ chạy đến cả người mồ hôi như vậy rất dễ sinh bệnh, lần sau không nên như vậy nữa.”

“Ta nào có.” Ngậm một miệng thức ăn Dương Thiên Phong phản bác.

Chỉ là qua đi một lúc hắn quan sát sắc mặt của Mai thị vẫn không cảm thấy có khả nghi. Là Mai thị cũng không biết gì đi?

Dùng qua bữa trưa ở đó, hai người mới từ biệt Mai thị rời đi. Trên đường đến Việt vương phủ, trên xe ngựa, Nhạc Xích Vũ hỏi hắn: “Lúc nãy chàng chạy đi đâu?”

“Ta đi tìm đại hoàng huynh, nhưng mẫu hậu dặn ta không nên nhắc đến đại hoàng huynh trước mặt đại hoàng tẩu. Đại hoàng huynh xuất binh lâu như vậy vẫn chưa về, hắn về đến ta nhất định bắt hắn đưa ta đi chơi.” Dương Thiên Phong cười ngây ngô đáp trả, miệng vẫn ngậm viên táo đen.

Nghe đến đây tâm Nhạc Xích Vũ trầm lại, Kim quốc đến cùng vì sao gặp phải tao ương như vậy? Mai thị đáng thương vừa gả đến không lâu đã phải vì trượng phu thủ tiết. Nếu là ở Nhạc quốc nàng ta có thể tái gì rồi, chỉ là đây là Kim quốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi