CÔNG CHÚA HÒA THÂN

Dương Thiên Phong hồi phủ trở về phòng, thấy thê tử vẫn còn an ổn nằm trên giường hắn trút y phục rồi cũng lăn lên giường. Lúc này viện tử cũng lờ mờ sáng rồi, hắn ôm lấy thê tử nhắm mắt lại.

Qua đi chưa bao lâu, ánh dương quang tiến thất, mi mắt của Nhạc Xích Vũ khẽ động, nàng chuyển mình nhìn sỏa trượng phu nằm bên cạnh, tay khẽ vỗ vỗ mặt hắn gọi: “Tướng công, thức dậy thôi, chúng ta đến Việt vương phủ thăm A Tịch, hôm qua có lẽ nàng rất sợ.”

“Nương tử nương tử, hôm nay không đi có được không ta còn muốn ngủ muốn ngủ.” Bày ra tính tình tiểu hài tử, Dương Thiên Phong mang chăn trùm lên mặt biểu tình sống chết không rời giường.

Nhạc Xích Vũ phì cười trách mắng: “Đêm qua ngủ sớm như vậy hôm nay vẫn còn muốn ngủ, chàng là heo sao? Mau thức dậy thôi.” Nàng ngồi dậy, khom người kéo hắn lên cho kỳ được.

Dương Thiên Phong thầm kêu khổ, hắn chỉ vừa ngủ thôi mà. Hắn lắc lắc đầu quyết tâm không chui ra khỏi chăn mặc cho thê tử kéo.

Khi sinh khí Nhạc Xích Vũ đứng lên dùng hết sức kéo chăn ra khỏi người sỏa trượng phu thì lại hoảng hồn vội vứt chăn đi ân cần ngồi bên cạnh hỏi han hắn: “Tướng công làm sao mắt lại đen như vậy? Đêm qua không có ngủ?”

Dương Thiên Phong vốn là che đi không để nàng phát hiện, chỉ là phát hiện rồi thì đã sao, hắn cũng vẫn có biện pháp đối phó nàng: “Do đêm qua ta khó chịu nghe lời nương tử tưởng tượng hầm băng nhưng mãi vẫn không ngủ được, mới ngủ được lại bị nàng đánh thức. Ta thật khó chịu nha!”

Hắn vốn nghĩ sẽ tha cho nàng nhưng nàng lại cố chấp không muốn tiếp nhận sự khoan dung của hắn, vậy liền cũng không được trách hắn nha.

Nhạc Xích Vũ nghe vậy liền lùi sát vào trong giường cách xa Dương Thiên Phong một đoạn. Sỏa trượng phu đời này quá lưu manh, nàng vô pháp kiềm hãm mức độ lưu manh của hắn a.

Chỉ là Nhạc Xích Vũ chỉ vừa nhích được một chút đã bị hắn tóm cổ chân kéo đến, tiếp theo chính là áp nàng xuống thân dưới thần tốc tấn công không cho đối phương có cơ hội phản kháng hay kêu gào cầu xin đàm phán.

Qua một hồi thỏa mãn Dương Thiên Phong chậm rãi rời khỏi đôi môi bị dày vò đến đỏ bừng của thê tử: “Chúng ta đến chỗ tam hoàng đệ thôi.” Dù gì cũng mất hứng ngủ rồi chìu theo ý nàng vậy, chính hảo hắn cũng muốn đến đó đợi kết quả.       

Việt vương phủ.

Dư thị nhìn nhìn đống đồ của mình càng thấy chướng mắt. Ở hiện đại, y phục phụ kiện của nàng đều là được treo lên chỉnh tề ở đây chỉ có khi nào mặc mới được treo lên trước thôi. Chưa nói đến kệ cũng không có cho nàng để hài a.

Càng nghĩ càng thấy không ổn thế là đạp cước bộ nhanh chóng tiến đến viện của Dương Cảnh Phong. Tên khốn kiếp này hôm qua không đến cứu nàng còn không nói, nếu hắn dám mở miệng cự tuyệt đề nghị của nàng, nàng lập tức sang bằng phủ của hắn.

Chỉ là Dương Cảnh Phong sau một đêm mệt mỏi còn phải chuẩn bị thượng triều nữa, hắn đang nằm trên giường do dự có nên cáo bệnh không? Nhưng là lát nữa phải đến thái y viện nha. Ai...thật là bên nặng bên nhẹ a.

Ngay khi hắn hạ quyết tâm chuẩn bị rời giường, thời khắc ném chăn sang một bên thì cửa bị một đạo lực không hề nhẹ đẩy ra. Sau đó chính là thấy được Dư thị như một chiến binh dũng mãnh nhận lệnh xét nhà mà xông vào.

Một thân khí thế hừng hực đâu còn dáng vẻ chết nhát ngày hôm qua, cước bộ sinh phong hướng Dương Cảnh Phong bước nhanh đến, miệng không quen nói ra mục đích đến của mình.

“Dương Cảnh Phong, cô nãi nãi muốn mở rộng viện.”

Dương Cảnh Phong vội vả kéo chăn trở về chắn thân thể của mình, mắt hắn trừng mở về phía Dư thị đang bước vào, phẫn nộ quát: “Viện chỉ một mình ngươi ở mở rộng làm gì, viện đó không đủ rộng sao?” Ngày đầu gả vào câu đầu tiên của nàng chính là muốn viện to nhất trong phủ, giờ còn muốn mở rộng, một mình ở hết sao?

“Biết làm sao được y phục của ta quá nhiều nha.” Dư thị dừng cước bộ trước giường hai tay chống hông mở to mắt nhìn Dương Cảnh Phong, nàng lắc đầu chép miệng thán: “Đã bao nhiêu tuổi đầu rồi còn học đòi tiểu hài tử giờ này chưa rời giường nữa.”

Tay nàng vươn dài không hề cố kỵ cho vào trong chăn, túm lấy bắp tay hắn lôi dậy: “Mau đi khố phòng lấy bạc cho ta mở rộng viện.” Nếu không phải tên chết tiệt này quản lý bạc chặt chẽ nàng cũng không cần nói trước một tiếng với hắn. Lại nói khi nàng đến được thái y viện việc gì phải dựa vào hắn.

Dương Cảnh Phong bị đột kích bất ngờ lăn luôn xuống giường. Dưới bộ tiết y rộng thuần trắng lại có chút không chỉnh tề lộ ra cơ ngực rắn chắc khiến Dư thị nhất thời bị kinh hách chưa hồi thần được, hành động cũng bị đình trệ. Hắn vội vã kéo vạt áo lại đứng dậy trừng mắt Dư thị quát.

“Nữ nhân chết tiệt ngươi có còn biết lễ nghĩa liêm sỉ là gì hay không? Cư nhiên xông vào phòng nam nhân còn động tay động chân, chuyện này truyền ra ngoài không biết người ta sẽ đồn thế nào.” Vì sao phụ hoàng lại chọn phải một nữ nhân như thế cho hắn vi phi cơ chứ, chẳng thấy giúp được gì chỉ biết khiến hắn tức nổ phổi mà chết thôi. Chẳng phải lúc đầu bảo nàng rất hiền lương thục đức sao, sao hắn lại thấy không giống???

Dư thị bị tiếng quát kia khiến hồn trở về thể xác, nàng duỗi tay vuốt vuốt ngực trấn tỉnh lại. Tên tiểu tử này xem ra có vóc người khác tốt, cũng được xem là tiểu mỹ nam, nhưng cái tính tình của hắn thì thật là...Lấy cái tính tình này a, cho dù hắn có ngồi đế vị ma quỷ cũng không thèm gả cho hắn vi thê chứ đừng nói là người.

“Vậy thì truyền đi, truyền đi.” Nàng chống hông, ưỡn khuôn ngực đầy đặn về phía Dương Cảnh Phong thách thức: “Bọn họ không truyền ta cũng tự truyền, để phụ hoàng mẫu hậu biết, ta thân là thê tử danh bất phúc thực của ngươi vào phòng ngươi cũng bị mắng không có lễ nghĩa liêm sỉ.”

Dương Cảnh Phong lùi lùi về phía sau như thể sợ nàng như sợ bệnh dịch. Lúc này đây hắn triệt để á khẩu, tuy hắn không xem nàng là thê tử nhưng đích đích xác xác hắn là mang mười dặm hồng trang nghênh thú nàng vào cửa trước mắt bao nhiêu người a.

“Ngươi...ngươi...”

“Ta ta thế nào? Lại muốn dọa hưu ta chứ gì? Ngươi nghĩ cô nãi nãi sẽ sợ ngươi sao?” Dư thị ngửa mặt lên đỉnh thất cười ha ha trêu ngươi, lại nhìn thắng hắn đầy khinh thường nói: “Ngươi tốt nhất là nên nói được làm được câu này ngươi nói gần hai năm rồi có lần nào thực hiện được đâu. Nếu ngươi thực sự hưu ta, ta nhất định mang con heo quay to lớn đi trả lễ a.”

Dương Cảnh Phong há hốc mồm phun không ra được chữ nào. Nàng cư nhiên...cư nhiên nói như thế, hắn đường đường là vương gia của Kim quốc, là đối tượng muốn gả của nữ nhân cùng công chúa các quốc gia, nếu không phải hắn vì đại hoàng huynh thì có đến lượt nàng ngồi vị trí vương phi này không? Hiện nàng dám bảo hắn hưu nàng xong liền đi trả lễ.

Lục phủ ngũ tạng của Dương Cảnh Phong suýt chút nữa bị Dư thị làm nổ tung. Hắn mím chặt môi hận hận trừng trừng nàng.

Dư thị lại như nhìn không thấy, nàng thong dong ngồi xuống giường của hắn phất phất tay nói: “Mau chóng thay y phục đến khố phòng lấy bạc cho ta.” Nói xong mắt nàng đảo xung quanh giường rồi trề môi như thể thấy thứ gì đó rất kinh tởm mà nhăn mặt, tay bịt mũi tay lại vẫy vẫy trước mũi biểu tình đầy ghét bỏ: “Nếu không vì mở rộng viện thì cho bạc cổ nãi nãi cũng sẽ không bước vào chỗ này của ngươi.”

Dương Cảnh Phong thở phì phò không còn biết nói gì hơn nữa. Hắn bước ra sau bình phòng mau chóng thay y phục đưa bạc tiễn nữ nhân ghê gớm này đi khuất khỏi tầm mắt của hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi